Cúi đầu vì một người, dốc sức cố gắng vì người ấy…. Loại chuyện khẩu giao này, cho dù đối phương cam tâm tình nguyện, vẫn sẽ mang theo sắc thái ti tiện.
Mà một người đàn ông chịu làm chuyện này cho một người đàn ông khác, ngoại trừ thích ra thì Mộc Tử Duy không còn lý do nào khác.
“Quan Chước, tôi thích anh, thế còn anh?” Nếu không từ việc làm hôm nay của Quan Chước, cậu căn bản không dám nghĩ….
Mối tình đơn phương này của cậu có thể không phải chỉ đơn phương yêu mến. Quan Chước mà cậu thích có thể cũng thích cậu. Họ có thể cùng nhau tiến tới, sẽ có tương lai dài lâu.
Tựa như trên bầu trời vốn rải rác khói mù, bỗng có một đường ánh sáng đâm xuyên qua tầng mây mù ấy. Trong nháy mắt đã có ánh sáng, đã có hi vọng.
Bất giác nắm chặt ra giường, nuốt ngụm nước bọt, đôi mắt trông mong nhìn bóng lưng Quan Chước, chờ một đáp án.
Quan Chước vẫn không quay đầu lại nên không nhìn thấy được nét thấp thỏm và chờ mong trên mặt Mộc Tử Duy.
Bàn tay vẫn buông hai bên hông nắm chặt thành quyền, sức lực lớn tới mức đầu khớp xương cũng đau. Giống như không làm vậy sẽ không nhịn được xoay người lại, ôm lấy, bắt lấy con người không nên thuộc về hắn.
“Quan Chước.” Mộc Tử Duy đợi đã lâu mà không thấy câu nói cậu muốn nghe, nghĩ có phải Quan Chước không nghe thấy hay không, đang muốn lặp lại lần nữa, lại nghe thấy giọng Quan Chước nặng nề lên tiếng: “Cậu… vì sao lại thích tôi?”
Mộc Tử Duy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mot-tin-tim-ban-tram-nam-tro-thanh-vo-nguoi/1401692/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.