“Quan Chước… tôi khó chịu…” Mộc Tử Duy bị hơi nóng và xao động tự dưng từ đâu kéo tới làm thần chí bắt đầu mơ màng. Nhưng cậu cũng không ngốc, hiểu rõ ‘thứ’ phía dưới của mình bình thường hay im lặng, giờ đã ‘dựng’ lên sinh long hoạt hổ là xảy ra chuyện gì. Mộc Tử Duy không rõ lắm, cũng không rảnh nghĩ xem vì sao mình lại trở nên như vậy, chỉ thấy khó chịu muốn chết. “Rõ ràng là muốn cho Quan Chước một ấn tượng tốt…” Thế mà lại bị thấy cái cảnh mất mặt thế này. “Quan Chước… Quan Chước…” Đầu óc hỗn độn, ngay cả mình mở miệng nói gì cũng không biết. Quần áo mùa hè khá là mỏng, lúc Quan Chước thấy thứ ‘gồ’ lên ở đũng quần Mộc Tử Duy thì cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Vừa định lấy ra đi động chất vấn Quan Tiểu Cẩn, lại nhận được một tin nhắn: anh hai, em và Quan Quan đã an toàn đến nhà anh cả, còn về tiểu ngốc thụ… xin mời ngài chậm rãi dùng! >_< Quan Chước nhếch môi, sức cầm di động bất giác nặng thêm mấy phần. “Quan Chước… nóng…” Tiếng thở dốc của Mộc Tử Duy tiếng này nặng hơn tiếng kia, vô thức kẹp chặt chân lại, khẽ vặn vẹo thắt lưng, từ từ cọ lên sô pha. Quan Chước chỉ đấu tranh trong chốc lát, khom người, ôm Mộc Tử Duy từ chỗ ngồi lên. “Hử? … Quan Chước…” Lúc cơ thể bị chạm phải, Mộc Tử Duy giật mình một cái, dán vào ngực Quan Chước, cảm giác thoải mái hơn một chút, rất nhanh lại càng thấy khó chịu. Muốn gần hơn chút, lại thêm chút…. Cơ thể bị ôm lơ lửng giữa trời, có loại cảm giác được giải cứu. Tuy rằng hạ thể sưng như sắp nổ tung, nhưng trong lòng lại thấy dễ chịu hơn không ít. Không khỏi nhích gần về phía Quan Chước hơn. Quan Chước cứng đờ, nhưng bước chân không chậm, rảo bước ôm người vào phòng, nhẹ nhàng đặt trên giường. Mộc Tử Duy hai mắt sương mù, dâng lên một tầng nước, trông rất ướt át. Cơ thể khó nhịn giãy dụa, tay hơi nắm thành đấm, một lát lại buông ra, như là muốn nắm lấy thứ gì đó. “Mộc Tử Duy?” Quan Chước cúi người xuống, nhìn vào mắt cậu, hoài nghi thần chí cậu còn tỉnh táo chút nào không. “Giờ biết tôi là ai không?” “Quan Chước.” Thực ra Mộc Tử Duy chỉ nhìn thấy miệng Quan Chước đang hé ra khép lại, căn bản không nghe thấy Quan Chước đang nói gì. Chỉ dựa vào bản năng, ngơ ngác đọc tên Quan Chước. Tình dục xông đầu, trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm một người, ngoại trừ gọi hắn thì còn có thể gọi ai? “Quan Chước, Quan Chước…” Tôi thích anh, rất thích anh, anh có biết hay không? “Ngoan, đừng sợ.” Quan Chước lấy ngón tay nhẹ nhàng lau từng giọt nước nơi khóe mắt cậu, giọng nói dịu dàng như đang dỗ trẻ. “Rất nhanh sẽ không sao nữa rồi.” “… ừ.” Mộc Tử Duy vẫn không nghe rõ lời Quan Chước, mơ màng gật đầu, hơi nâng người nhích về phía Quan Chước, lại bị Quan Chước nắm vai, ấn trở lại giường. Trán Quan Chước cũng đầy mồ hôi, sắc mặt hơi xấu hổ, “Cậu… đừng nhúc nhích.” Đáng tiếc Mộc Tử Duy căn bản không phản ứng với lời hắn nói, chỉ càng không ngừng gọi tên hắn, giãy dụa muốn dán lên người Quan Chước. Quan Chước chỉ biết thở dài một hơi, sờ tóc cậu, mái tóc ngắn mềm mại giữa những ngón tay dễ làm người ta có cảm giác say đắm. “Mộc… Tử Duy.” Thầm gọi hai chữ ‘Tử Duy’ trong lòng mấy lần, độ cong mặt mày cũng trở nên mềm mại hơn. “Tôi sẽ giúp cậu, bất luận thế nào cũng sẽ giúp cậu. Cho nên, ngoan ngoãn nào, đừng nghịch được không?” “… Ừ.” Vẻ mặt Quan Chước quá dịu dàng, làm lòng cậu như sắp tan ra. Nhưng mà, giữa lúc cậu chìm đắm trong thời gian dịu dàng cực đáng quý, hạ thân lại mát lạnh, quần bị cởi ra. Làn da nhạy cảm do trở nên khô nóng từ lâu, tiếp xúc với không khí mát mẻ từ điều hòa thổi tới làm cậu nổi một tầng da gà. “… A!” Thứ ngẩng cao sôi sục ở hạ thân bị người cầm lấy, cả người Mộc Tử Duy kịch liệt run rẩy, ưỡn thắt lưng, khẩn thiết thở gấp. “Quan Chước, Quan Chước!” “Tôi ở đây.” Cái tay để không kia sờ đầu cậu như trấn an, cái tay còn lại thì hoạt động không nhanh không chậm. Nắm hành thân lần lượt nắn bóp, đầu ngón tay thi thoảng lại xẹt qua miệng lỗ. Mặc dù hắn đang cố gắng kích thích sợi dây nhạy cảm của Mộc Tử Duy, nhưng phương pháp xa lạ nên mãi không làm hết chỗ ngứa được. Chỉ cần nhìn từ dáng vẻ càng thêm khó chịu của Mộc Tử Duy là có thể thấy. “Ô… Nhanh lên một chút… Quan Chước…” Mộc Tử Duy khẽ ngâm nga. Chưa đủ, hoàn toàn chưa đủ. “A, đừng dừng.” Vốn cơ thể vẫn chưa nhận được đủ an ủi, thế mà cái tay kia còn đột nhiên rụt lại khiến cậu càng thêm thèm khát. Quan Chước lại không để ý tới khát vọng của cậu, không lấy tay an ủi cậu nữa mà tiến đến bên tai cậu, nhẹ nhàng nói: “…. Tách chân ra.” Sau một lúc, không thấy Mộc Tử Duy đáp lại, chỉ có thể tự vặn bung hai cái đùi ra. Qùy gối giữa hai chân Mộc Tử Duy, Quan Chước cúi người xuống, cầm lấy ‘thứ’ kia lên lần nữa, sau đó nhét nó vào khoang miệng. Rõ ràng là động tác cực kỳ nhục nhã, nhưng vừa nghĩ đến là vì Mộc Tử Duy, khúc mắc trong lòng cũng biến mất không còn tăm hơi. “… A, ưm a… Quan Chước… Quan Chước…” Bị khoang miệng ấm áp ướt át bao lấy, Mộc Tử Duy chỉ cảm thấy như có ảo giác bay trên mây. Đầu lưỡi khéo léo dịu dàng cẩn thận liếm nơi đáng xấu hổ ấy, một luồng điện chậm rãi truyền tới xương cụt, da đầu cũng từng trận tê dại. “Không được… Quan Chước, sắp ra rồi!” Tay quơ quào lung tung trên chăn, chân gập cong lại, cả người bị căng cứng. “Quan Chước… Quan Chước…” Trên mặt Mộc Tử Duy dính đầy nước mắt cứ tự trào ra, khó nhịn lắc đầu. Sự vui sướng cứ như một đôi tay vô hình, đưa cậu lên cao từng đợt, chỉ còn lại chút lý trí và giữ vững cũng bị tình dục hung mãnh cắn nuốt không còn chút nào. “Quan Chước! Em thích anh!” Mang theo tiếng khóc, hò hét như mang sự bí ẩn, nỗi lo lắng và tình cảm rực cháy nhất trong cõi lòng phát ra ngoài. Gần như là cùng lúc, trước mắt có một đường trắng sáng hiện lên, toàn bộ dục vọng cũng dâng theo ra. Em thích anh, em thích anh, thích anh hơn tất cả mọi người…. Quan Chước thoáng cái mở to mắt, miệng đầy vị tanh chát cũng quên nhổ ra, thế là nuốt hết vào bụng. Một loại tâm tình không biết là ngọt ngào hay đau khổ tràn ra toàn bộ tứ chi bách hài. Mộc Tử Duy qua thật lâu mới tỉnh lại từ trong dư vị. Nhìn thấy Quan Chước đang vững vàng theo dõi cậu, sắc mặt khó hiểu. “Quan… Quan Chước.” Mộc Tử Duy khẩn trương đến líu lưỡi. Ngoại trừ giây phút vừa mới bắt đầu và bắn tinh lúc cuối ra, trong một khoảng thời gian rất dài, ý thức của cậu đều lộn xộn, không rõ lắm chuyện là như thế nào. Cậu có nhiều điều muốn hỏi lắm, có nhiều điều muốn nói với Quan Chước lắm, nhưng cậu chỉ túm lấy ra giường, lắp bắp mãi mới nói được: “Tôi vừa nói cái gì nhỉ?” “Không có gì.” Quan Chước cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt. “Thật sao?” Nhưng cậu nhớ rõ là… rõ là…. “Thật.” Quan Chước đưa tay muốn sờ đầu cậu, nhưng lúc sắp chạm tới thì hơi cứng lại, yên lặng thu hồi, đứng dậy. “Lần này là Tiểu Cẩn hồ đồ, tôi sẽ dạy dỗ nó. Cậu… đừng quá để ý.” “Đêm nay cậu mệt quá rồi, nghỉ ngơi đi, tôi ra sô pha ngủ.” Nói xong, lúc đang muốn xoay người đi thì lại bị Mộc Tử Duy kéo góc áo lại. “Quan Chước, anh lừa tôi.” Giọng Mộc Tử Duy phía sau vẫn hơi thở dốc. “Tôi không nhớ được những thứ khác, nhưng tôi nhớ tôi đã nói…” “… Đã nói tôi thích anh.” Quan Chước cả người cứng ngắc, nhưng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Mộc Tử Duy, nghe giọng nói hơi kích động của Mộc Tử Duy. “Tôi đã nói tôi thích anh, anh vì sao muốn gạt tôi là không có.” “Mộc Tử Duy, cậu…” “Tôi thích anh.” Mộc Tử Duy hít một hơi, rất nghiêm túc nói, “Tôi thích anh.” Thích tới nỗi cố sức che giấu nó, nhưng vẫn bị lộ ra. Rõ ràng biết là không có khả năng, nhưng vẫn nhịn không được chờ mong. “Vậy còn anh? Anh vì sao lại chịu giúp tôi như vậy.” Từng chữ nói ra đều cảm thấy cả người đang run lên, vừa sợ, lại vừa chờ mong. “Quan Chước, có phải anh cũng thích tôi không?” ><><><><
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]