”A, cái này… Lớp trưởng…” Cuối cùng, Cố Tử Ninh lắp bắp mở miệng nói chuyện, giọng điệu chả vui vẻ là mấy.
”Ừ, em thấy sao, Tử Ninh?” Nghiêm Diệp nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu như nước trong khi đó Bạch Khải Hạp ngoài kia ánh mắt lạnh như băng.
Không ngờ Nghiêm Diệp, lại dám vọng tưởng người của hắn.
”Tính chinh của tôi còn chưa có thức tỉnh, mà cậu lại là một Alpha, đương nhiên sẽ không thích một Beta… Nếu như tôi là Omega còn dễ nói, còn không, Alpha với Alpha quả thật…”
”Em không phải là Alpha.” Nghiêm Diệp nói như chém đinh chặt sắt khiến Cố Tử Ninh trong lòng có chút run. Bạch Khải Hạp ở ngoài kia nghe một câu này, ánh mắt tối sầm.
Em không phải là Alpha, ý gì đây?
”À, a ha, cái đó…” Thật sự cậu bây giờ tay chân rất luống cuống, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
”Này, tui nói cậu nghe nè Cố Tử Ninh, cậu cũng đừng làm giá nữa. Nhìn phấn kích đến tay chân run hết cả lên mà còn bày đặt, thích Nghiêm Diệp thì nói đại ra đi!”
”Đúng vậy đúng vậy, hai người tiến lên quen thử đi, cũng không phải là bây giờ quen thì sau này nhất định bị đánh dấu đâu mà lo.”
”Đúng đấy, sợ gì, cậu cũng đâu có bị kí hiệu đâu mà sợ.”
Kí hiệu, đánh dấu…
Cố Tử Ninh nghe xong, cả cơ thể như có luồn điện chạy qua, mặt đỏ rần mất tự nhiên. Cậu luôn cảm thấy hai chữ này thật xấu hổ.
”Nghiêm Diệp, tôi…”
”…” Nghiêm Diệp không nói gì, nhẹ nhàng nắm chặt tay Cố Tử Ninh, khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mong/1306530/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.