Lần này, chúng yêu cầu Bạch Khê kể cho chúng nghe một câu chuyện bắt kẻ xấu.
Bạch Khê cười rạng rỡ, sau đó không thể từ chối, liền ngồi trên bậc thềm bên bãi cỏ, kể cho chúng nghe.
Bạch Khê không giỏi ăn nói. Câu chuyện thẳng tuột, kể chẳng hay chút nào, nhưng bọn trẻ vẫn nghe rất chăm chú.
Sau khi kể xong vài câu chuyện. Một cậu bé gầy gò, yếu ớt đột nhiên cất tiếng: “Lớn lên, em cũng muốn giống anh Bạch! Trở thành cảnh sát, phục vụ nhân dân!”
Người bên cạnh không thể tin được nói: “Cảnh sát đều là những người cao lớn, có cơ bắp như anh Giang và anh Bạch, cậu nhỏ bé, gầy yếu như vậy, làm sao làm cảnh sát bắt kẻ xấu?”
Cậu bé ngây người một lúc, nhưng không hề nản lòng, “Cho dù không làm cảnh sát, mình cũng sẽ trở thành người có ích, dùng cách khác để đóng góp sức mình.”
Nói xong, cậu bé quay sang tôi, “Anh Giang, anh nói có đúng không?”
Tất cả bọn trẻ nhất loạt nhìn về phía tôi. Bạch Khê cũng vậy.
Ánh Mặt Trời chiếu trên người chúng, trong mắt chúng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, xuyên qua luồng sáng này, tôi dường như thấy được muôn vàn hoa nở, một tương lai quang minh rộng mở. Hoàn toàn khác biệt so với con đường tôi đã chọn trong quá khứ.
Trước mắt tôi đột nhiên hiện lên cảnh Giám đốc gọi tôi vào văn phòng khi nhiệm vụ sắp được chốt lại vài ngày trước. Ông ấy cầm đơn đăng ký, nhưng chần chừ chưa đóng dấu. Chỉ hỏi tôi: “Đây là một con đường cực kỳ nguy hiểm, sai một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mo-thanh-hieu/4796986/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.