“Tôi là một người ích kỷ, chỉ mong người tôi quan tâm có thể bình an khỏe mạnh.” Anh ta thở dài: “Nhưng Tiểu Khê à, con đường cậu chọn quá vĩ đại và quá nguy hiểm!”
Mãi lâu sau, Lục Kí Bạch hỏi anh ấy một câu. Cũng giống như câu tôi muốn hỏi anh ấy. Anh ta hỏi anh ấy, “Tiểu Khê, cậu có sợ hãi không?”
“Có.” Bạch Khê gật đầu.
Cầu thang bộ chìm vào tĩnh lặng.
Vài phút sau, tôi nghe thấy giọng Bạch Khê vang lên lần nữa.
“Nhưng nếu một ngày tôi gặp phải tình huống như vậy, tôi biết mình cũng sẽ không chút do dự mà đưa ra lựa chọn giống như họ.”
Anh ấy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Lục Kí Bạch: “Bởi vì bảo vệ hàng ngàn hàng vạn người ở phía sau, chính là ý nghĩa tồn tại của cảnh sát chúng ta.”
…
Sau đó, tôi chỉ lặng lẽ rút lui khỏi cầu thang bộ. Đặt hộp cơm tôi mua trong tay lên ghế dài ở hành lang.
Lúc này, Mặt Trời đã lặn hẳn.
Đèn đường lưa thưa bắt đầu bật sáng. Dường như một thế giới khác đang tiếp nối, sắp sửa được mở ra.
Ông chủ tiệm hoành thánh ở cổng bệnh viện chuẩn bị dọn hàng. Nhưng khi nhìn thấy tôi, ông ấy nhận ra, cười hỏi tôi đã ăn cơm chưa, có muốn làm một bát không.
“Nấu lại sẽ rất phiền phức đúng không ạ?” Tôi hỏi.
“Không phiền phức, không phiền phức đâu!” Ông ấy vội vàng mời tôi ngồi xuống: “Trước đây có người mang d.a.o đến quán tôi gây chuyện, nếu không nhờ có các chú cảnh sát đến kịp thời, ai mà biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mo-thanh-hieu/4796985/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.