Giờ là buổi sáng ngày 22/6.
Biệt thự cổ ở trung tâm TP.
Ánh nắng ấm áp.
Một tia nắng chiếu qua cửa sổ vào nhà, khiến khung cảnh này thật ấm áp.
Đỗ Duy ngồi trên sô pha chậm rãi mở mắt.
Không còn chút mệt mỏi. Hắn đang có tinh thần tốt.
Nhưng tự dưng lại thấy buồn chán.
"Giờ hình như mình không có việc gì?"
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút khác thường.
Vấn đề của Đồng hồ của Lamer vẫn phải tiếp tục điều tra, có lẽ giáo hội và Vanity sẽ có những tài liệu liên quan.
Nhưng hiện tại, hắn vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Không thích hợp để tập trung vào chuyện đó.
Vấn đề của ác linh Đỗ Duy đã được giải quyết hoàn toàn.
Thứ duy nhất còn lại là chiếc đồng hồ cổ, và vấn đề ác linh hoá của bản thân.
Loại thứ hai rất dễ giải, hạn chế sử dụng sức mạnh khủng khiếp này, nên sử dụng nó như một lá bài tẩy vào thời điểm quan trọng.
Còn về đồng hồ cổ, cứ để đó đã.
Còn như ác ma nữ tu...
Đỗ Duy đứng lên, nói: "Có thể nó rất mạnh, nhưng mình đã dùng dao mổ tà linh làm giá để ghim chặt nó trên sàn phòng giải phẫu trong giấc mơ của mình. Trừ khi mình để thoát ra, nó không thể gây rắc rối gì với mình."
"Và khi mình thả nó ra, chính là khi mình sử dụng nó."
Hiện giờ, hắn không cần lo về thứ gọi là ác ma nữ tu, trừ khi nó là nguồn gốc của nguyền rủa, The Nun - nguồn gốc của nguyền rủa có tồn tại hay không cũng khó nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745664/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.