Khi Hannibal sải chân, bước vào phòng khám tư vấn, gã đột nhiên cảm thấy một loại áp lực tinh thần. Trước mắt là một màn sương dày đặc không thể tan biến.
Quỷ Nhãn của gã đã hoàn toàn bị che khuất, gã không thể nhìn thấy phía trước có những gì.
Những tà giáo đồ vừa bước vào cửa, hoàn toàn không thấy bóng dáng.
Lặng lẽ biến mất.
Giống như đã bước vào một thế giới không tồn tại trong thực tế.
"Đỗ Duy, mày có ở đây không?"
Giọng của Hannibal khá kỳ lạ, thân thể cũng lùi lại vài bước, gã mới chỉ đi được hai bước kể từ khi bước vào cửa, theo logic mà nói, lẽ ra lúc này gã nên rút lui.
Nhưng dù là ở dưới chân hay ở sau lưng, đều cảm thấy trống trải.
Không thể đi ra ngoài……
Hannibal nheo mắt, nhưng không quan tâm.
"Đỗ Duy, tao biết mày muốn tao chết ở đây, nhưng tao phải nói, mày hoàn toàn sai."
"Dù là ác linh của mày cũng không thể giết tao chỉ một lần."
"Mày đã tận mắt nhìn thấy năng lực của tao, tao không quan tâm đến việc lãng phí một mạng ở nơi này."
"Tao mang đến rất nhiều tin tức, chẳng hạn về ác linh mày, mày kia sắp từ trong gương đi ra."
"Mày không lo lắng sao?"
Mỗi câu mỗi từ của Hannibal đều mang theo ý bắt chuyện, cứ như thể sương mù dày đặc trước mặt – chính là Đỗ Duy.
Gã có thể cảm nhận được Đỗ Duy đang ở trong căn nhà này, nhưng không thể xác định được vị trí cụ thể.
Màn sương này rất ma quái, ngăn cản cảm nhận của gã.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745581/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.