Khi Ryan nói xong câu sau mừng, bèn vui vẻ cúp máy. Đây không phải là lần đầu tiên Ryan gọi điện cho Đỗ Duy trong mơ. Mỗi lần gọi điện, đều có thể đạt được sự công nhận từ Đỗ Duy. Hạnh phúc của Ryan đơn giản chỉ cần vậy thôi.
Còn Freddy trong phòng giải phẫu, thì không vui chút nào.
Nó giận đến mức không kìm chế được, cả đám sương mù sôi sục.
"Tao nhớ, giọng nói này..."
"Giọng nói này... Ryan Hamel, tên khốn kiếp, tên khốn kiếp quyến rũ mẹ của tao!"
Phản ứng của nó dường như chậm đi nửa nhịp, đợi đến khi Ryan cúp máy mới hét toáng lên, không biết do nó sợ, hay vì giờ mới nhớ ra.
Đỗ Duy nghe vậy nhíu mày: "Hắn là Ryan Hamel? Người Đuổi Quỷ đã biến mất suốt 20 năm?"
Freddy gầm lên và nói: "Đưa điện thoại cho tao. Tao sẽ giết hắn. Chính hắn đã hại tôi thành ra dạng này. Hắn phải trả giá.”
Đỗ Duy trầm giọng nói: "Mày chắc chứ?"
Nếu Ryan mà hắn biết là Ryan Hamel, Người Đuổi Quỷ thiên tài cách đây 20 năm, thì chuyện này rất kỳ quặc.
Ryan và Đỗ Duy bằng tuổi nhau, họ đều là thanh niên.
Nếu Ryan là người đó, giờ gã phải phải gần 50, làm sao có thể?
Freddy hung dữ hét lớn: "Cả đời này, tao sẽ không bao giờ quên giọng của hắn."
Đỗ Duy thấy đau đầu, hắn không còn muốn giao tiếp với Freddy nữa, bởi vì năng lực Đánh Dấu đã được phát động.
Hơi thở của toàn bộ phòng giải phẫu bị đè nén đến cực điểm.
Từng bóng ma xuất hiện xung quanh, nhiệt độ trong phòng giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745580/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.