11 giờ tối, 12 tháng 6.
Phòng ngủ tầng 2 của phòng khám tư vấn quản lý.
"PHÙ……"
Đỗ Duy thở hồng hộc, đột nhiên mở mắt.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua rèm cửa, rọi vào phòng ngủ, nhưng vì không bật đèn nên ánh sáng trong phòng có vẻ rất mờ.
"Thật không ngờ, mình sẽ bước ra khỏi giấc mơ theo cách này..."
Đỗ Duy vươn tay trong bóng tối cởi bỏ mặt bạ, lần mò công tắc đèn trên đầu giường, nhẹ nhàng ấn xuống.
Tách……
Đèn bật sáng và quang cảnh trong nhà trở nên rõ ràng.
Theo thói quen liếc nhìn xung quanh, Đỗ Duy ngồi dậy khỏi giường, thò tay vào chiếc ba lô đặt bên cạnh để kiểm tra đồ đạc.
Mặt nạ, khẩu súng kíp, ô đen, đồng xu, lá Joker và các vật dụng khác đều còn nguyên vẹn, cũng không rơi rớt trong giấc mơ.
Giọng điệu của Đỗ Duy có chút phức tạp: "Thủ đoạn dùng để thoát thân, đều chưa cần dùng tới. Nhưng đây là một điều tốt, ít ra có thể biết tạm thời nó sẽ không nhảy ra khỏi giấc mơ, bởi vì nó dường như không nắm chắc có thể giết được mình."
"Nhưng không có nghĩa là nó không có cách khác để nảy tới hiện thực, mà là vì nó còn muốn cắn nuốt ác mộng của nhiều người hơn, để xuất hiện trong hiện thực dưới hình dạng ma linh."
"Đến lúc đó, chỉ cần còn có người gặp ác mộng, tương đương với nó bất tử."
"Trừ khi những người đó đều chết."
"Còn nữa, mình nhất định phải chết, nếu không nó sẽ vĩnh viễn tồn tại."
Tuy rằng lần này tiếp xúc với nữ tu thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745548/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.