Ngay vào lúc này, trong giấc mơ này. Dị biến đã bắt đầu.
Đỗ Duy ngồi trên ghế sô pha, nhét smartphone vào túi, tay cầm khẩu súng kíp, tay cầm lá Joker.
Hắn đang đeo mặt nạ.
Cái Bóng chiếm thể xác của hắn, dường như cả người đều chìm trong Cái Bóng.
Trời tối đen như mực, trước mặt hắn chỉ có bức tường nứt toác, và bức tranh bị băng gạc che lại.
Bóng của nữ tu vừa hiện lên trên tường.
Nó đưa hai tay lên, vừa lúc nắm lấy bức tranh sơn dầu, phần trên của nó được chiếu lên bức tranh.
Tuy nhiên, không có vật tham chiếu.
Mọi thứ trông rất kỳ lạ.
Nó đang nuốt chửng ác mộng...
Nhưng có vẻ như nó đang bị kẹt ở một nút nào đó, chưa kết thúc...
Đỗ Duy sờ sờ ghế sô pha, trong cơn ác mộng này, ngoài bức tường đối diện, chỉ có chiếc ghế sô pha vẫn chưa biến mất.
Vì vậy, hắn hỏi nữ tu một câu: "Ác mộng là gì?"
Sau đó hắn tự trả lời: "Đó là nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi là một cơn ác mộng. Những thứ đẹp đẽ không khiến người ta sợ hãi.”
"Mà mình đã loại bỏ cảm xúc sợ hãi, vì vậy ác mộng đã bị gián đoạn."
"Vậy mày có muốn thử nuốt tao không?"
Giọng nói của Đỗ Duy rất bình tĩnh, cầm trong tay chiếc khẩu súng kíp, chĩa vào bức tranh trên bức tường đối diện.
Vừa nói xong.
Bóng của nữ tu phản chiếu trên bức tranh chợt chuyển động.
Xung quanh rõ ràng rất tối, nhưng góc tường kia lại khá chói mắt.
Thế nên bóng của nữ tu càng dày và rõ hơn.
Bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745547/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.