Trong phòng học A-012.
Đỗ Duy vô cảm đứng trước mặt của Joanna.
Các học sinh cũng đứng dậy, và nhìn chằm chằm vào Joanna như hắn.
Ngược lại, Joanna trông rất kinh hoàng, cơ thể ngả về phía sau thở dốc, như thể vừa bị vạch trần một bí mật trong lòng.
Tất cả học sinh đều là ác linh.
Nhưng không hiểu sao chúng lại duy trì hành vi lúc còn sống, trước khi bị kích thích thì chúng cũng chẳng khác gì những người bình thường.
Vào thời điểm này, vị giáo viên Đỗ Duy cùng các học sinh phối hợp “ăn ý”, tất cả ánh mắt đều hướng về Joanna.
"Vậy, Joanna, hãy trả lời câu hỏi của thày."
Giọng nói của Đỗ Duy bình tĩnh, không gấp gáp, giống như một nhát mổ chuẩn xác nhất, đâm thẳng vào trái tim.
Joanna ấp úng, run rẩy nói: "Thưa ... thưa thày ... em không giết bạn ấy, bạn ấy vừa mới biến mất..."
Đỗ Duy lạnh lùng nói: "Nói dối là mặt nạ che giấu nội tâm của con người. Khi người ta nói dối, trong tiềm thức sẽ phân biệt được sai lầm của chính mình."
Vẻ mặt của những học sinh đó rất u ám.
"Cô ấy đã giết người..."
"Chúng ta nên giết cô ấy..."
"Để cô ấy chết đi..."
Người bình thường sẽ không đưa ra phán đoán ngay lập tức khi gặp những chuyện như vậy, trừ khi đó là tâm lý bầy đàn.
Nhưng trong lớp học này, hay trong trường học này, tất cả mọi người ngoại trừ Đỗ Duy đều là ác linh.
Logic tư duy của chúng vốn có vấn đề.
Vì vậy, lời nói dần trở nên cay độc.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745514/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.