Ngày 7 tháng 6, buổi sáng.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua ô cửa kính vào phòng khách sạn.
Đỗ Duy nằm trên giường, đột nhiên mở mắt ra.
Gương mặt phờ phạc, hai mắt đỏ ngầu, có vẻ uể oải.
"Dường như mình lại gặp ác mộng ..."
"Nhưng mình hoàn toàn không nhớ được cảnh trong mơ."
Đỗ Duy lẩm bẩm, nhắm mắt rồi lại mở ra, cả người lại trở về vẻ bình tĩnh lạnh lùng như xưa.
Sau đó, hắn cau mày và nghĩ ra một vấn đề.
Lúc trước hắn nghi ngờ lời nguyền của nữ tu, sau một giấc ngủ say, lại bắt đầu náo loạn.
Hình thức biểu hiện của lời nguyền cũng chính là nữ tu nhìn thấy trong mộng, là tình huống nữ tu lơ lửng trong mộng xuất hiện sớm nhất ấy.
Nhưng bây giờ, Đỗ Duy thậm chí không thể biết mình mơ thấy gì.
Có một sự khác biệt lớn giữa hai loại, nhưng nếu bạn nhìn nó ở một góc độ khác, về cơ bản là giống nhau.
"Giấc mơ của mình, có lẽ đã bị nuốt chửng ..."
"Nhưng mình đã tự ám thị rằng sẽ không mơ."
Đỗ Duy đưa ra phán đoán, sau đó hắn hít một hơi thật sâu nhìn về phía tay phải của mình.
Toàn bộ bàn tay phải hơi tái.
Trước đây chỉ có sau khi ác linh hóa tay phải mới thay đổi, nhưng giờ loại biến hoá này, đã nảy sinh dị biến.
Mức độ ác linh hóa, đúng như tên gọi, có liên quan đến ác linh, tiếp xúc càng lâu thì ác linh hóa càng đậm.
"May mắn thay, giờ sẽ không còn vấn đề gì nữa."
Đỗ Duy nói xong đưa tay chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745499/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.