Reng...!
Trong phòng bệnh, Đỗ Duy lấy smartphone ra xem, người gọi là Alexis, bạn gái của hắn.
Hắn lắc đầu, đành phải nở một nụ cười áy náy với những người khác: "Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại một chút."
Hai vị giám mục nhìn sang gật đầu: "Anh cứ tự nhiên."
. . .
Đỗ Duy đi ra khỏi phòng và ấn nút trả lời.
Bên tai, vang lên giọng nói ngọt ngào của Alexis: "Anh yêu, em rất nhanh sẽ về tới New York, giờ anh yêu đã ăn cơm chưa?"
Đỗ Duy báo cáo: "Buổi sáng anh đã ăn chút điểm tâm, cơm trưa thì chưa, vì giờ anh đang ở bệnh viện."
"Á? Ở bệnh viện? Anh bị sao vậy? Anh bị ốm à?"
Giọng nói của Alexis lập tức trở nên lo lắng: "Anh đang ở bệnh viện nào? Em sẽ lái xe đến ngay."
Đỗ Duy không nhịn được cười nói: "Đừng lo lắng, anh và người của giáo hội đến gặp Victor, muốn hỏi cô ấy một số chuyện."
"Ồ, vậy chắc hôm nay anh là bận rộn cả ngày nhỉ, em nhớ anh."
Đỗ Duy có chút khó xử nói: "Giờ anh không thể bỏ người của giáo hội ở đây để chạy đến với em được, như thế rất thô lỗ."
Alexis cắt ngang nói: "Em cũng không có tùy hứng như vậy đâu, dù sao anh cũng đang có việc bận, khi nào xong việc nhớ tìm em là được rồi. Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh."
Nghe đến đây, Đỗ Duy cảm thấy ấm áp: "Thật ra anh cũng chỉ đi cùng xem qua loa mà thôi, người của giáo hội tới đây chỉ muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745418/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.