Trong phòng tắm của nhà hàng xóm, Roy.
"Bác sĩ Đỗ Duy, anh chắc chắn muốn xem, đúng không?"
Tom nhìn người đàn ông Á Đông có gương mặt lạnh lùng, nhún vai hỏi lại.
Nếu không phải vì chuyện này tính nguy hiểm quá lớn, nếu không phải người đàn ông này ý thức được tình hình của mình, nếu không phải anh ta nói bản thân từng học pháp y. Mình tuyệt không đồng ý dẫn anh ta đến hiện trường.
Nghe Tom nói như vậy, Đỗ Duy lạnh lùng nhìn anh ta, nói: "Sao lại không?"
Tom lắc đầu nói: "Tình huống bên trong rất máu me, ngay cả một cảnh sát dày dạn kinh nghiệm như tôi cũng cảm thấy khó chịu, buồn nôn. Anh chỉ là người bình thường, nếu sợ quá rồi... chắc anh hiểu ý tôi."
Đỗ Duy đưa tay nắm quả đấm cửa phòng tắm, quay đầu lại nhìn Tom, nói: "Những thi thể mà tôi từng giải phẫu khi còn đi học có thể còn nhiều hơn số tội phạm anh từng bắt. Còn nữa, khi anh khuyên tôi, khóe miệng anh bất giác run lên, mắt cũng nheo lại một cái, biên độ mặc dù không lớn, nhưng đủ để hiểu là anh muốn cho tôi đi vào."
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn Tom : "Anh còn muốn nói gì nữa không?"
Khoé miệng của Tom giật giật: "Không ... không có."
Anh không nên lý luận với một bác sỹ tâm lý.
Những người này, quả thật còn đáng sợ hơn cả những xác chết máu me nhất.
Cạch...
Cánh cửa phòng tắm mở ra.
Ánh sáng bên trong rất mờ, trên mặt đất có những vệt bẩn lớn màu nâu sẫm.
Trên thành bồn cầu, một "thứ"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745243/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.