Rầm ……
Cơ thể của Alexis rớt mạnh xuống sàn.
Đôi mắt của cô nhắm chặt, gương mặt xinh đẹp dường như méo xệch vì đau đớn, đôi chân gập lại chuyển sang tư thế nằm nghiêng.
Đỗ Duy thở ra một hơi, đi đến cạnh cô, thu con dao găm chữ thập màu bạc lại vào trong vỏ, nhét vào túi quần.
Ở sau lưng, chiếc đồng hồ cổ kỳ lạ đã được hắn bọc kỹ trong tấm vải liệm, mọi sự biến hóa kỳ lạ trong nhà cũng đã biến mất.
Mọi thứ dường như trở lại bình thường.
……
Alexis mở mắt một cách khó nhọc, cơn đau đớn bất chợt truyền tới từ trên đầu và lưng của cô.
Alexis nhăn nhó ứ một tiếng, lắc lắc đầu và đứng lên khỏi sofa.
Đối diện với cô, Đỗ Duy với vẻ mặt lạnh lùng đang ngắm nghía một chiếc nhẫn có khắc chữ: Val?
"Em đã ngủ hơn một tiếng rồi đó, Alexis."
"Lâu ... lâu vậy sao?"
Alexis xoa xoa bả vai của mình, cô luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó đã xảy ra sau khi mình ngủ quên.
"Em xin lỗi, bắt anh phải đợi lâu như thế."
"Không sao."
Đỗ Duy cười với cô, cất chiếc nhẫn vào trong túi và nói: "Trước hết xin chúc mừng em, bệnh tình của em đã được cải thiện. Trong thời gian tới chỉ cần em uống thuốc đúng liều là được”.
"Em sẽ uống thuốc đúng liều, nhưng anh có chắc trong khi em ngủ say, anh thực sự không làm gì em cả sao?"
Alexis cảm thấy toàn thân cực kỳ đau nhức, nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ lạ.
Đỗ Duy đành nói: "Yên tâm, anh thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-tu-thanh-nguoi-duoi-quy/1745242/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.