Edit: Hoạt Đồng
“Nếu cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi tự nhiên sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Tiêu Thỏ cau chặt lại. Giây phút này, cô cảm thấy Sài Thiếu Kiệt thực sự rất đáng ghét, cực kỳ cực kỳ đáng ghét.
“Cậu trả ảnh lại cho tôi.”
Sài Thiếu Kiệt giễu cợt nói: “Cứ coi như tôi trả ảnh lại cho cô thì vẫn còn ảnh gốc. Càng huống chi tôi còn lưu trên máy tính nữa, thế cô chỉ cần mấy tấm ảnh này còn có tác dụng gì?”
Tiêu Thỏ thật sự là đã đánh giá quá cao cậu. Lẽ nào cô cho rằng cậu có thể cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô và Nguyễn Trác Hàng thân mật. Nếu thật sự có thể thì cậu cũng hận không thể xé rách Nguyễn Trác Hàng ra, chứ sao có thể bình tĩnh mà chụp lén hai người chứ.
Nếu không phải nể mặt Tiêu Thỏ, nếu không phải sợ sự việc sẽ hại Tiêu Thỏ mất mặt, nếu không phải lo lắng cho cô thì...
Cậu tối qua sao có thể bỏ qua cho Nguyễn Trác Hàng dễ dàng như vậy, để mặc cho hai người họ trộm hoan?
“Cậu thực sự quá độc ác, quá nham hiểm.” Vắt nát óc thì Tiêu Thỏ cũng chỉ nghĩ ra mấy từ này để nói Sài Thiếu Kiệt.
“Tôi làm như vậy cũng là bị cô ép!”
Tiêu Thỏ suy đi nghĩ lại, chắc chắn trước giờ cô chưa từng ép cậu ta chuyện gì, ngược lại lần trước còn xả thân cứu cậu. Sớm biết Sài Thiếu Kiệt là một tên bạch nhãn lang*, cô đã không thèm cứu cậu ta.
*Bạch Nhãn Lang: Ý chỉ vong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-nuoi-soi/1518841/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.