Edit: Hoạt Đồng
Nguyễn Trác Hàng về đến nhà nằm trên giường, mặt cười ngọt ngào gửi tin nhắn cho Tiêu Thỏ.
Nguyễn Trác Hàng: Mẹ em bảo có thời gian thì đưa anh về nhà ăn cơm.
Tiêu Thỏ: Thật ạ? Tốt quá, mẹ chắc chắn là rất thích anh. Trưa mai mình về ăn cơm nhé!
Nguyễn Trác Hàng: Hai ngày nữa đi! Lần đầu về nhà em, nhất định phải đàng hoàng một chút! Không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã ra mắt cha mẹ rồi.
Tiêu Thỏ: Haha, anh phải khiến mẹ em thích anh vào đấy. À... em chẳng muốn ở cạnh Sài Thiếu Kiệt gì cả.
Nguyễn Trác Hàng: Ngoan, anh biết.
Tiêu Thỏ: Sao anh lừa em tiếng Anh của anh không tốt chứ?
Nguyễn Trác Hàng: Nếu không như thế thì sao có cơ hội tiếp cận em chứ! Một lời nói dối thiện ý như vậy, anh nói là hoàn toàn vì em, thế cũng đâu tính là lừa, nhỉ?
Tiêu Thỏ: Ò! Miễn cưỡng tha thứ cho anh đó! (^__^)Hihi...
Nguyễn Trác Hàng: Em đang làm gì?
Tiêu Thỏ: Cậu ta vừa tắm xong, giờ ra rồi kìa. Em chuẩn bị phải giúp cậu ta ôn bài đây! Ầy, không nói chuyện với anh nữa, cậu ta muốn mắng em rồi đó.
Nguyễn Trác Hàng cầm điện thoại trong tay một hồi, mới chuyển động ngón tay trả lời lại một câu: Bản thân cẩn thận một chút.
Chỉ là học thêm mà thôi, không phải là nên tận dụng thời gian sao? Vì sao lại phải đi tắm? Bất an trong lòng Nguyễn Trác Hàng từng chút tích tụ lại càng lớn. Anh hận không thể mọc thêm đôi cánh bay đến nhà Sài Thiếu Kiệt. Đáng hận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-minh-nuoi-soi/1518840/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.