Lưu Hoài Nhiên đứng bất động kế bên, dường như muốn nói gì đó nhưng há miệng rồi lại ngậm lại. Hốc mắt y đỏ bừng, tưởng chừng giây sau sẽ vỡ òa mà khóc to.
A Cường vẫn ngồi im, chốc chốc lại nhìn sắc mặt của Thẩm Thiệu Thanh, muốn tìm ra một chút âm mưu hoặc như tính toán gì đó của hắn chẳng hạn.
Thẩm Thiệu Thanh không nghĩ gì nhiều. Hắn cũng chẳng phải người tốt gì, gặp Lưu Hoài Nhiên còn chưa đủ 2 ngày liền vội vã muốn giúp người hoàn toàn không phải tính cách vốn có của hắn.
Chẳng qua hắn đột nhiên nghĩ đến Trương gia, rồi lại nghĩ đến tấm lòng nhân hậu của họ. Còn có sự quan tâm chăm sóc kỳ lạ của Trương Tam Bảo dành cho y: "Y nợ Bách Hoa lâu bao nhiêu?"
Câu hỏi chẳng có gì bất ngờ cả, trong số 3 người còn lại đều nghiễm nhiên biết chắc chắn hắn sẽ hỏi như vậy.
A Cường hoang mang nhìn Thẩm Thiệu Thanh trong lát, cuối cùng vẫn thành thật trả lời: "Hơn 20 lượng bạc, cụ thể bao nhiêu ta không rõ" Hắn ta nghĩ gì đó lại nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự muốn trả nợ giúp y còn không bằng hỏi y lý do vì sao lại nợ nhiều tiền như vậy"
Thẩm Thiệu Thanh vẫn im lặng. Tay đặt trên bàn cứ nhịp nhịp mà gõ. Mỗi một tiếng gõ lại như đang gõ thẳng vào tim của Lưu Hoài Nhiên vậy.
Lưu Hoài Nhiên vặn chặt hai tay lại với nhau. Nước mắt bị kiềm chế cuối cùng lại như giọt nước tràn ly mà tuôn ra không ngừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-qua-thanh-tieu-ca-nhi/3223350/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.