Ngay cả Thẩm Thiệu Thanh cũng nhận ra thì Trương Nhị Bảo, nhân vật chính trong diễn biến khi đó tất nhiên cũng đã biết đám người này ai.
Nếu hiện tại y vẫn là tên ngốc Trương Nhị Bảo ngày xưa có khi đã sợ hãi trốn vào góc mà khóc rồi. Nhưng bây giờ y đã hồi phục lại, cũng chẳng thấy đám lưu manh kia đáng sợ hay gì cả.
Đám lưu manh nhìn tình hình như vậy liền cười khinh bỉ. Đây là lão đại dạy bọn chúng a. Khi thấy đối phương tỏ vẻ sợ hãi liền phải cười một cách khinh thường để bọn chúng càng sợ hơn.
Hiệu quả khá tốt. Dù sao mấy người bị bọn họ bắt nạt đều là mấy người già hoặc là mấy tên nhát gan, không cần phải đánh đấm gì nhiều.
A Cường khẽ đảo mắt, dường như chuẩn bị ra chiến trường mà thở ngắn than dài đi lên phía trước, hắn ta hắng giọng nói: "Chuyện là như vầy,...khụ, ừm chỉ cần các người giao tên nhãi ca nhi kia ra thì chúng ta liền rời đi. Không cần phải phức tạp gì đâu"
Các khách nhân tò mò nhìn về phía Trương gia, dường như muốn tìm người mà mấy đám lưu manh đang nói. Qua một hồi, tầm mắt của bọn họ mới dừng lại trước một ca nhi nhỏ bé, được Trương Tam Bảo che chắn sau lưng.
Trương Tam Bảo thấy được những ánh mắt tìm tòi kia dừng đến người phía sau mình lại càng ra sức che chở. Dáng người Lưu Hoài Nhiên khá nhỏ vậy nên được Trương Tam Bảo che đến là kín kẽ.
Thẩm Thiệu Thanh nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-qua-thanh-tieu-ca-nhi/3223349/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.