Ăn uống xong xuôi, Bào Liên Sinh lên tinh thần hơn không ít, lúc này ông ấy mới phát hiện cửa không đóng, đang mở rộng ra, bên ngoài cũng không có động tĩnh gì.
"Không có ai nữa rồi, chúng ta mau trốn đi."
Bào Liên Sinh vui mừng quá đỗi, đây chính là cơ hội ngàn năm có một đó.
"Đợi một chút!"
Đường Niệm Niệm đóng cửa lại.
Nụ cười trên mặt Bào Liên Sinh nháy mắt đã suy sụp, không hiểu cô đang muốn làm gì.
"Đến đây, đừng lên tiếng!"
Đường Niệm Niệm túm ông ấy ngồi trở lại chỗ cạnh tường, lại quấn dây thừng lên người ông ấy, giả vờ buộc lại.
Bên ngoài có tiếng nói chuyện, Bào Liên Sinh nghĩ mà sợ đến ứa cả mồ hôi lạnh, may mắn bọn họ không trốn đi, mới vừa rồi nhất định là bẫy bọn bắt cóc giăng sẵn, may quá may quá.
"A Kiện đâu!"
"Chắc đi vệ sinh rồi, để tao đi tìm xem."
"A Kiện suốt ngày như vậy."
"Đừng nói nữa, đi tìm A Kiện đi."
Tiếng nói chuyện của mấy người này hết sức ồn ào, Đường Niệm Niệm nghe ra là năm người, đám bắt cóc đều đang ở đây.
Tổng cộng sáu tên bắt cóc, đã c.h.ế.t một tên, còn lại năm tên, đủ rồi.
"A Kiện c.h.ế.t rồi!"
Có tên hoảng sợ kêu to, bọn chúng phát hiện ra t.h.i t.h.ể của A Kiện, ngay trong góc phòng, t.h.i t.h.ể vẫn còn có hơi ấm, tất nhiên là vừa mới c.h.ế.t không bao lâu.
"Còn đang ở gần đây đấy, đi tìm đi!"
Người đàn ông đang nói hẳn là là thủ lĩnh, ông ta canh giữ ở trong phòng, bốn thuộc hạ đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5031349/chuong-860.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.