“Được.”
Thẩm Kiêu vui vẻ đồng ý, dù sao Niệm Niệm hiện tại vẫn chưa thể lãnh chứng, đợi hai năm nữa rồi tính.
Anh nhét thẻ lương vào trong túi Đường Niệm Niệm, lúc trước đã hứa rồi, tiền anh kiếm được đều đưa cho Niệm Niệm, hiện tại anh phải thực hiện lời hứa.
Đường Niệm Niệm mở sổ tiết kiệm ra, vốn dĩ chỉ cho rằng có khoảng mấy trăm đồng, nhưng không ngờ lại lên tới một vạn hai.
“Anh cướp ngân hàng à?”
Đường Niệm Niệm buộc miệng thốt ra.
Anh chàng này mới hai mươi, gia nhập quân đội nhiều nhất cũng chỉ ba bốn năm, sao có thể có nhiều tiền lương như vậy? “Còn có tiền thưởng chấp hành nhiệm vụ, bên Thượng Hải còn có vài món đồ, tới lúc đó sẽ đem cho em xem.”
Thẩm Kiêu thuận tay kéo người lại gần mình một chút, vừa rồi cô suýt chút nữa rẽ vào rãnh nước, Niệm Niệm vẫn giống như lúc nhỏ, đi đường rất thích chạy tới chỗ rãnh nước, trời mưa thì thích nhảy vào vũng nước, văng tung tóe làm bẩn quần áo thì lại khóc.
“Cái gì?”
Đường Niệm Niệm rất tò mò, hiện tại muốn xem thử.
“Vật nhỏ sáng lấp lánh.”
Thẩm Kiêu cười lộ hai hàm răng trắng tinh, Niệm Niệm từ nhỏ đã thích những hạt trân châu sáng lấp lánh, còn có kẹp tóc sáng lấp lánh, thứ anh thu thập không nhất định phải là trân châu pha lê, mà là đá quý và châu báu, đều được anh tìm thấy khi làm nhiệm vụ, anh không giao ra, mà giấu lại hết cho Niệm Niệm.
Hai mắt Đường Niệm Niệm sáng lên, buộc miệng hỏi: “Đá quý?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-xuyen-den-thap-nien-70-ac-nu-nguoc-tra-lam-giau/5030618/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.