“Dù thế nào thì sau này chúng ta nhất định sẽ sống rất tốt.” Kỳ Hạc mỉm cười: “Đúng rồi, Cổ thúc, tửu lâu này không làm ăn à?” Nhìn mặt tiền cửa hàng vắng vẻ, hình như đã lâu không có khách."Ầy, mặt tiền cửa hàng nơi này vốn đã hẻo lánh, rất ít khách đến đây, về sau đến cả đầu bếp cũng từ chức, hiện tại phải dựa vào năm người nhà chúng ta chống đỡ." Cổ Lâu cũng rất bất đắc dĩ.“Cổ thúc vất vả rồi.” Khỉ Quả thầm xúc động trong lòng."Tiểu thư nói gì vậy, là lão gia phu nhân tin tưởng nên mới giao cho chúng ta, cuối cùng là ta làm không tốt, có thẹn với lão gia phu nhân.” Mấy năm nay Cổ Lâu vẫn luôn tự trách, đáng tiếc ông không thể tự mình ngăn cơn sóng dữ.“Năm sau chúng ta phải đi rồi, không biết sẽ bị bán đi nơi nào.” Cổ Lâu không hi vọng gì vào tương lai xa vời, tội nô như bọn họ còn có đường ra sao?"Cổ thúc yên tâm đi, năm sau ta sẽ tham gia hương thức, trung thức thì ta không biết nhưng hương thức thì ta có nắm chắc.” Kỳ Hạc tự tin nói.(chế độ khoa cử mà tác giả viết trong bộ này có hơi khác với những gì mình biết cho nên mình để nguyên, có ai biết cái gì thì bảo mình với nha.)“Ai, thế thì tốt, tốt rồi.” Cổ thúc nhìn thấy sự tự tin của hắn thì rất vui, có thể không rời khỏi chủ cũ là không còn gì tốt hơn, dù sao đến khi tới nhà chủ mới còn không biết sẽ là tinh huống gì.Các tú tài bình thường tất nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-mat-the-den-co-dai-ngon-tinh/4558013/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.