Đẩy cửa sổ ra, một luồng không khí lạnh lẽo ập đến, nhìn đến ngoài cửa sổ một mảng trong sáng như vừa được nước mưa gột rửa, Từ Ly Phỉ đoán ra đêm qua đã có mưa hè.
Căn biệt thự nằm ở lưng chừng núi, bố trí hoàn toàn theo phong cách Trung Quốc xưa, các phòng đều có những lọ gốm sứ, những bức họa cổ, giường hay bàn ghế cũng đều mang hơi thở thời Đường, cao quý mà trang nhã, cũng có chút lạnh lẽo đến cô độc.
Trợ lý Chử giúp cô xử lý các thủ tục chuyển viện, cũng là người sắp xếp cô đến nơi này điều trị.
Cô không thích nói nhiều, tùy ý đưa ra chút yêu cầu cá nhân sau đó liền không mở miệng nữa, cuối cùng trợ lý Chử lại nói: “Tôi vốn cho rằng Từ Ly Phỉ tiểu thư sẽ không dễ dàng nói chuyện như vậy, thái độ ít nhiều sẽ có kháng cự, vì dù sao chúng ta là người xa lạ không chút quen biết.”
Cô ngồi trên chiếc ghế dài ngoài ban công, có chút thất thần, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, nhàn nhạt nói: “Tuy không biết là bệnh gì nhưng chắc hẳn không phải chỉ đơn giản là cảm mạo bình thường. Tôi cũng có tra chút thông tin về Nhiếp Diệc, biết được hắn là một nhà sinh vật học không tầm thường. Một người như vậy đến giúp cũng đâu có lý do gì cự tuyệt đây.” Cô thẳng thắn nói: “Nếu là bệnh nặng, tôi cũng không có tiền đi viện chữa trị.”
Trợ lý Chử nhìn cô hồi lâu, nói: “Tôi nghĩ cô sẽ cho rằng chúng tôi đang lừa gạt cô.”
“Lừa gạt?” Cô cười cười, “Tôi thì có gì đáng giá cho các người lừa gạt đây.”
Đây là lời nói thật, cô sống trên đời này chính là ngoài cái thân thể này thì cũng chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu có ai muốn lừa gạt, thì cũng là từ khi cô chuyển tới nơi này ở tìm ra lý do, Nhiếp Diệc thì muốn lừa cô cái gì được?
Bọn họ cũng chỉ là từng nói với nhau vài câu. Mà cô tổng kết lại một thứ có thể đem mình cùng Nhiếp Diệc liên quan với nhau, chính là cô lớn lên có phần giống quá mức với người vợ của Nhiếp Diệc, Nhiếp Phi Phi.
Cô cũng từng hoài nghi bản thân liệu có phải chính là Nhiếp Phi Phi kia, bất quá càng nghĩ càng là không thể có khả năng. Cô cẩn thận nhớ lại từng mảng ký ức trong hai mươi lăm năm của mình, xác định chắc chắn chính mình chưa từng mất trí nhớ, mỗi một giây phút cuộc đời đều là sống với thân phận Từ Ly Phỉ. Cô nhớ mình cũng từng có người thân, tuy là bọn họ đều đã không còn nữa. Sau cùng nhớ đến trước kia từng đọc con người trên đời có nhiều trường hợp người giống người dù không cùng huyết thống, có lẽ cô với Nhiếp Phi Phi chính là như vậy đi.
Rửa mặt xong xuôi, Từ Ly Phỉ cầm cốc nước đi đến cửa sổ, hướng phía đặt chiếc lịch bàn, cô duỗi tay lật qua trang sau, trên đó viết ngày 30 tháng 9 năm 2023, năm quý mão, tháng tân dậu, ngày tân mão. Cô đã ở Nhiếp gia được mười ngày.
Trước đây cô hay thức dậy muộn, người giúp việc đều là mỗi ngày đều đặn 9 giờ đưa cơm sáng đến phòng. Hôm nay khó có được lần dậy sớm, cô liền tùy ý mang theo áo khoác, tính toán ra vườn đi dạo.
Sương thu hôm nay khá dày, nhìn ra xa giống như là tầng tầng lớp lớp sóng lụa dập dờn, cây cầu đá nhỏ bắc qua sông ẩn trong lớp sương mịt mờ lơ lửng, lại nhìn ra có chút giống chốn bồng lai tiên cảnh. Lối đi quanh co khúc khuỷu, lúc đi ngang qua một hòn giả sơn, Từ Ly Phỉ chợt phát hiện trong góc núi đá có vài khóm hoa màu hồng phớt, nhất thời nổi tò mò, liền rẽ qua ngắm nghía: Là hoa Nguyệt Quý (CP88: không phải nguyệt quế, là nguyệt quý đó a~~),cây hoa thấp bé, một nửa phía sau núi giả, một nửa ẩn trong lớp sương mù dày đặc.
Đang định trở lại đường cũ, lại bất chợt nghe được âm thanh nói chuyện thấp thoáng ở phía xa.
Cô mơ hồ nhận ra là một là giọng nữ và một là giọng trẻ con, đoán chừng là một cô gái trẻ dắt theo một bé gái men theo đường đá đi tới đây. Ngoại trừ người giúp việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày và các bác sỹ y tá ra, những người khác trong căn biệt thự này Từ Ly Phỉ đều chưa từng tiếp xúc qua. Cô tính toán đứng sau núi giả chờ cho hai người đó đi qua liền ra ngoài.
Sương mù quá lớn, dần dần có thể nhìn thấy bóng dáng một lớn một nhỏ thấp thoáng sau lớp sương mù, không biết đang nói chuyện gì. Chờ đến khi bóng dáng hai người gần hơn một chút, Từ Ly Phỉ mới có thể nghe được thanh âm của cô gái trẻ kia truyền đến: “Nếu Vũ Thì thích được chơi với dì mỗi ngày thế này, kia dì có đề nghị này Vũ Thì muốn nghe một chút không?”
Bé gái ngẩng đầu. Vũ Thì, Nhiếp Vũ Thì. Tên này Từ Ly Phỉ đã từng nghe qua, là con gái của Nhiếp Diệc.
Cô gái đó ho nhẹ một tiếng: “Con xem, nếu dì trở thành mẹ mới của Vũ Thì, liền có thể chơi với Vũ Thì mỗi ngày rồi?”
Bé gái đó nín thinh, trầm mặc hai giây sau đó đột nhiên giật cánh tay khỏi bàn tay của cô gái trẻ, đôi chân ngắn ngủn loạng choạng chạy ra xa một đoạn. Cô gái kia mất một lúc mới phản ứng lại, vội chạy tới muốn kéo lấy cánh tay đứa bé, lại đổi lại sự né tránh mạnh mẽ, cô gái đó trở nên có chút nóng nảy: ” Vũ Thì lại nghịch ngợm rồi!”
Bé gái chạy ra thật xa: “Con……” Đại khái là thở không nổi, dừng lại hít sâu một hơi, đầu quay qua một bên nói: “Con không có nghịch ngợm, nhưng ai muốn làm mẹ mới, con liền sẽ ghét người ấy.”
Cô gái đó không đuổi theo nữa, thử khuyên nhủ: ” Vậy Vũ Thì muốn cứ mồ côi mẹ vậy sao, baba cũng sẽ một thân một mình mãi sao?” Bước từng bước lại gần: “Vũ Thì có bao giờ nghĩ cho baba chưa, baba như vậy rất là cô đơn a…”
Cô nhóc suy nghĩ một lát: “Con có mama, baba cũng có mama.”
Cô gái đó dừng một chút: “Vũ Thì đã gặp mama bao giờ chưa, mama còn chưa từng chăm sóc cho Vũ Thì, vậy sao coi là có mẹ được?”
Lại có thể nói với một đứa bé những lời như vậy, Từ Ly Phỉ thu bật lửa trong tay định quay về. Nhưng ngoài dự kiến của cô, cô nhóc lại nghiêm túc mở miệng, không khóc cũng không nháo, bình tĩnh nói lý: “Con còn nhỏ từng gặp qua mama, mama cũng đã luôn chăm sóc cho con, nên con là có mẹ.”
Cô dừng bước.
Cô gái đó dở khóc dở cười: “Con mới bốn tuổi, hiện tại còn rất nhỏ.” Bước đến gần cô nhóc hai bước, kiên nhẫn giảng giải: “Nếu mama yêu con, cô ấy hiện tại nên ở cạnh chăm sóc Vũ Thì, nhưng Vũ Thì đã bao lâu rồi chưa gặp mama?”
Rốt cuộc thì cũng chỉ là một bé gái 4 tuổi, sao có thể theo kịp logic của người lớn, cô nhóc đứng đơ tại đó không biết nói lại ra sao.
Cô gái đó tiếp tục nói: “Vũ Thì chắc không còn nhớ rõ mama trông như thế nào đi?”
Cô nhóc vắt hết óc, suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng trả lời: “Con nhớ rõ mama trông như thế nào, mama rất yêu con, mama không chăm sóc con là bởi vì con hiện tại đã lớn rồi thôi.” Tay nhỏ múa may: “Cách đây không lâu, mama còn ôm lấy con, hát cho con nghe.”
Thanh âm cô gái đó không tán đồng: “Trẻ con không được nói dối nha, Vũ Thì khi đó mới chỉ một tuổi, làm sao nhớ rõ những sự việc từ lúc một tuổi được chứ?”
Cô nhóc trở nên bối rối, mắt ướt ướt: “Con nhớ rõ mà,” nhưng rốt cuộc mới bốn tuổi, không biết nên nói như thế nào thuyết phục đối phương, càng sốt ruột thì càng cảm thấy ủy khuất, mếu máo khóc: “Vì cái gì không tin con, con rõ ràng là có mẹ mà…..” Cô nhóc thút tha thút thít lặp lại câu nói kia: “Con có mẹ……”
Cô gái đó tựa hồ lúc này mới thấy sự tình trở nên nghiêm trọng, luống cuống chân tay an ủi: “Đừng khóc tiểu Vũ Thì, dì chỉ là nói giỡn với con…..”
Lại có thể lấy chuyện này ra đùa giỡn một tiểu hài tử, Từ Ly Phỉ vòng qua núi giả, cô gái đó liền hoàng hốt: “Ai?” Từ Ly Phỉ đi đến khối núi đá phía trước, từ vị trí này có thể hoàn hảo quan sát hai người họ mà không bị phát hiện ra. Bất chợt từ trên câu đá bắc qua con sông nhỏ truyền đến tiếng bước chân, hai giây sau bóng dáng của chủ nhân căn biệt thự cũng dần hiện ra ngoài lớp sương. Từ Ly Phỉ lần nữa dừng bước,lại móc ra bật lửa đùa nghịch trên tay, nghĩ tới có người này ra mặt rồi người ngoài là cô cũng không cần can thiệp nữa.
Từ Ly Phỉ là nhiếp ảnh gia chuyên chụp người, nên lúc ấy góc độ quan sát cũng theo thói quen nghề nghiệp mà nhìn nhận tỉ mỉ.
Nhiếp Diệc đứng ở cuối cây cầu đá, trên người mặc chiếc áo sơ mi thẫm màu, quần âu đen, trên vai khoác chiếc áo lông dày. Ống tay áo sơ mi đã xắn lên một nửa, tay cầm một cái ly, phía sau là cây cầu đá phủ sương, dù ánh sáng hơi kém, nhưng bố cục như vậy quả thật có thể trực tiếp lấy làm một tác phẩm nghệ thuật.
Cô nhóc dụi đôi mắt đầy nước mắt chạy tới gọi baba, khiến cho cô gái kia có chút hoảng sợ: “Tôi….. Tôi với Vũ Thì chỉ đùa một chút, không ngờ con bé lại tưởng thật…..” Sương mù dần dần hạ thấp xuống hơn, Từ Ly Phỉ có thể thấy rõ khuôn mặt của cô ấy, một khuôn mặt hoạt bát linh động, một mái tóc ngắn trẻ trung.
Nhiếp Diệc nhìn cũng không thèm nhìn qua cô ta, một tay bế cô nhóc kia lên. Cô nhóc ôm cổ hắn, ngoan ngoãn như mèo con, một hồi lại lên tiếng: “Baba, con cũng có mẹ phải không?”
Nhiếp Diệc hơi sửng sốt, hơi cúi đầu: “Đứa trẻ nào cũng đều có mẹ cả.”
Cô nhóc gác đầu lên vai hắn, liền rút ra một kết luận thực logic: “Vậy là, đứa trẻ nào cũng có mẹ, cho nên Vũ Thì cũng là có mama!” Nhận được đáp áp mình mong muốn, liền ngừng khóc, thỏ thẻ hỏi Nhiếp Diệc: “Vậy khi nào mama có thể trở về thăm Vũ Thì a?”
Giống như đã sớm chuẩn bị đáp án trong đầu, hắn thấp giọng trả lời: “Chờ mama của Vũ Thì khỏe hơn.”
Nhưng nếu tinh tế liền có thể nhận ra đáp án đó không có thời gian xác định, cô nhóc ngơ ngác hỏi lại: “Vậy mama khi nào khỏe lên?”
Nhiếp Diệc nhìn cô nhóc: “Chờ Vũ Thì lớn hơn một chút nữa.”
Cô nhóc nửa hiểu nữa không, lại gục đầu lên vai hắn, nhỏ nhẹ nói: “Baba, con rất muốn mama.”
Lần này qua rất lâu, Từ Ly Phỉ mới nghe được Nhiếp Diệc mở miệng: “Ba cũng rất muốn mama.” Thanh âm kia phi thường an tĩnh, lại làm người ta cảm thấy cô tịch cùng u buồn.
Cô gái kia rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào nói: “Yee, tôi thật sự không cố ý……” Trong thanh âm lộ rõ sự bất an, ước chừng là thật sự bất an, thậm chí dũng khí đưa ra một lời giải thích hoàn chỉnh cũng không có.
Nơi đó yên tĩnh ba giây đồng hồ, Nhiếp Diệc nói: “Cô trở về chăm sóc cho vú Lâm, không cần chăm sóc Vũ Thì nữa.”
Cô gái miễn cưỡng cười: “Vậy sau này……”
“Về sau cũng không cần tới nơi này nữa.”
Cô gái sững sờ đứng đó, cho tận đến khi Nhiếp Diệc ôm Vũ Thì khuất dạng cũng không nói ra được thêm một lời. Âm thanh nghẹn ngào của cô nhóc kia cũng dần đần biến mất trong làn sương sớm:
“….. Đây là ly sữa bò cho baba uống à, không phải là vốn chuẩn bị để cho Vũ Thì uống sao?”
“A? Là chuẩn bị cho Vũ Thì, nhưng mà baba, con không cần uống sữa bò lớn lên cũng cao được, Chử gia gia nói baba rất cao, mama cũng rất cao, cho nên Vũ Thì tương lai lớn lên nhất định cũng rất cao nha……”
Cô gái kia bị bỏ lại khóc thút thít hồi lâu, Từ Ly Phỉ đứng yên lặng một bên, cho tới khi cô gái đó khóc đủ rời đi cô cũng mới trở ra. Lúc đi ngang qua một cái hoa viên nhỏ, lại nghe được quản gia Trương phân phó tài xế: “Lát nữa đưa Ngôn Nặc về Mộc Sơn, cô ta cũng đã ở Ngọc Tông Sơn lâu rồi, lần này trở về Mộc Sơn cũng nên chuyên tâm chăm sóc Lâm thẩm được rồi.”
Từ Ly Phỉ nhớ tới vừa rồi Nhiếp Diệc cùng cô gái kia lời nói không chút cảm xúc, nghe không ra một chút gì là bất mãn trách cứ, nguyên lai chỉ là một mảng bình tĩnh, nhưng cũng chính là như vậy lãnh khốc cùng dứt khoát không để lại dù là một lối thoát cho cả hai.
Đây là lần thứ hai Từ Ly Phỉ nhìn thấy Nhiếp Diệc, bóng dáng người đàn ông điềm tĩnh cùng đạm mạc. Cô nhớ tới những thông tin trên internet về một vị thiên tài sinh vật học và những lời trong bút ghi âm của Nhiếp Phi Phi về một người đàn ông xinh đẹp cao lãnh xa vời vợi như đỉnh Everest. Nhưng trong bút ghi âm bút đó bất quá lại chỉ là những mẩu ký ức vụn vặt, Từ Ly Phỉ nghiêm túc suy nghỉ mà cảm thấy, người đàn ông này đối xử với mình chính là có ít nhiều liên quan đến người xưa.
Trong lúc nghĩ ngợi chuyện xưa của người trước mặt cô lúc này, lại làm cô cảm thấy chính mình cũng đang đi vào một câu chuyện xưa, chỉ là có một chút cảm giác mơ hồ khó hiểu, cây bút ghi âm là của Nhiếp Phi Phi sớm đã trầm mình dưới đáy biển, nhưng vì sao Nhiếp Diệc lại nói với con gái mình Nhiếp Phi Phi một ngày nào đó sẽ trở về?
Tuy cô chưa nghe xong nội dung trong chiếc bút ghi âm, nhưng vẫn có thể khẳng định bản thân không phải Nhiếp Phi Phi, cô cũng có thể đoán ra cả chuyện trước đó, người Nguyễn Dịch Sầm muốn tìm kiếm là Nhiếp Phi Phi, chính là Nhiếp Phi Phi sớm rời khỏi nhân thế mà Nhiếp Diệc cũng muốn tìm về nhà kia. Chỉ là chuyện này cô không thể nói cho bất cứ ai.
Nhưng, liệu có phải hay không Nhiếp Phi Phi còn sống?
Cũng có thể lắm chứ, vì rốt cuộc cũng đâu có ai biết cô ấy sau khi lưu lại cây bút ghi âm kia đã đi trải qua những gì, liệu có hay không thực sự táng thân nơi đáy biển sâu lạnh lẽo.
Từ Ly Phỉ không biết về con người Nhiếp Phi Phi, nhưng cô biết trên đời này có rất nhiều người vẫn hy vọng cô ấy bình an khỏe mạnh, nếu cô ấy còn sống thì thật sự quá tốt.
Như vậy, nếu Nhiếp phi phi còn sống, cô ấy hiện tại có thể ở đâu? Chuyện này kỳ thật cùng cô không quan hệ, nhưng lại khiến cô bận tâm không thôi, có lẽ là do những câu chuyện xưa trong chiếc ghi âm bút ghi âm đó khiến cô cảm động mất rồi. Từ Ly Phỉ cũng chỉ nghe đứt quãng tới đoạn Nhiếp Phi Phi gả cho Nhiếp Diệc, càng về sau càng không đành lòng nghe. Cô cũng từng đi qua rất nhiều nơi, gặp qua rất nhiều đau khổ, nhưng khi nghe tới ngữ điệu trầm đều nhẹ nhàng kể lại chuyện xưa đem lòng đi yêu thầm một người của cô gái ấy, so với vô vàn khổ đau trên đời cô từng chứng kiến kỳ thật không thể tính là cái gì, thậm chí không biết vì sao, còn khiến cô cảm thấy một trận xót xa đến đau lòng.
Mấy ngày gần đây cô còn thậm chí cảm thấy sợ hãi không dám mở cây bút ghi âm đó, mỗi lần nghe tới giọng của cô ấy, bản năng lại sợ hãi tương lai của chính mình, như vậy thực sự không giống cô, những có lẽ đúng là bởi vì như vậy, cô mới đối với cô ấy cảm thấy hiếu kì.
Vậy, rốt cuộc cô ấy còn sống hay không? Từ Ly Phỉ ngồi trước cửa sổ xuất thần mà suy nghĩ nghiêm túc một lần, được một lúc cảm thấy đau đầu, liền quyết định không nghĩ nữa mà đi ngủ.
Tới gần giữa nhận được điện thoại của Khanh Nguyên, mời cô buổi chiều đi tham gia buổi đấu giá từ thiện, nói các tác phẩm đều là của những nhiếp ảnh danh gia vô cùng danh tiếng ở thời điểm hiện tại, rất đáng để xem.
Nhà Khanh Nguyên ở thành phố S, điều này Từ Ly Phỉ vẫn biết, chính là thời điểm cô vừa mới chuyển viện về đây chưa đến hai ngày, Khanh Nguyên cũng bị cha mẹ lừa trở về nhà. Hai ngày trước nhận được điện thoại của cậu ta, vị thiếu gia đào hoa phong lưu ấy được một trận nước mắt nước mũi mà trút, đại ý là lên án mẹ cậu ta không cho cậu ta hôn nhân tự do, nhất định buộc cậu ta cưới một cô gái xinh đẹp trắng trẻo, eo thon chân dài, bằng cấp cao, trong nhà lại có tiền, cậu ta thà chết chứ không chịu khuất phục, mẹ cậu ta liền đem cậu ta nhốt lại.
Từ Ly Phỉ an ủi hắn, nói nếu cô là mẹ cậu ta thì cũng sẽ đem cậu ta nhốt lại, không chỉ đem cậu ta nhốt lại mà còn không cho cơm ăn, mẹ cậu ta còn cho cơm ăn là vẫn còn tình mẫu tử rồi, nói cậu ta phải biết thỏa mãn.
Thiếu gia Khanh nào đó thở dài một tiếng, tỏ vẻ cậu ta cũng không phải là làm quá gì, “Cô xem, tuy rằng cô nương nhà người ta xinh đẹp trắng trẻo, eo thon chân dài, bằng cấp cao, trong nhà lại có tiền, là một cô gái tốt, nhưng cô gái tốt ấy lại là người Hongkong, cô gái tốt ấy tiếng phổ thông không chuẩn, vậy thì về sau muốn cùng nhau nói chuyện thì sao mà nói, có khi còn không thể phân biệt rõ mười với bốn ấy chứ?”
Từ Ly Phỉ cảm thấy cậu ta lại lên cơn rồi, liền dứt khoát mà ngắt điện thoại.
Hôm nay thần trí Khanh Nguyên nghe qua điện thoại có vẽ đã bình tĩnh lại, hẹn cô 5 giờ ở hội quán Hồng Diệp, Từ Ly Phỉ nghĩ nghĩ hai giây, hỏi cậu ta: “Hẹn tôi ra ngoài lần này người nhà cậu có biết không đấy? Không phải là đang bị cấm túc sao, mới được mấy ngày đã được thả ra rồi?”
Khanh Nguyên bất đắc dĩ nói: “Không phải là buộc phải đáp ứng mẹ cô ta với người trong nhà sẽ nghiêm túc qua lại thử thì sao có thể thoát ra chứ.” Lại than dài: “Đẹp thì đẹp đấy, chỉ là có chút… giống cô, không nhìn kỹ liền không thể nhận ra ra ai là ai, hại tôi mỗi lần thấy cô gái ấy đều thiếu chút nữa than một tiếng như thế nào lại là cô.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]