Nếu đây là bắt cóc, Phan Như Tiệp nhất định có thể vinh quang trèo lên ngai vàng dành cho con tin không chịu hợp tác nhất.
Giang Lễ đã đánh gãy chân phải bà ta. Nếu đổi thành ta, ta nhất định so với chó từng trải qua huấn luyện còn ngoan hơn, bảo ta đi hướng Đông ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây, bảo ta nằm sấp ta tuyệt đối không dám ngồi.
Thế nhưng Phan Như Tiệp không hỗ danh là lão yêu quái sống mấy trăm năm, dám dũng cảm khiêu chiến với giới hạn chịu đựng của Giang Lễ. Tuy nhiên, người khiêu chiến là bà ta, còn người chịu khổ nhất lại là Lý Văn Đình.
“Xin bà làm ơn di chuyển một chút, đường ở đây khó đi lắm…”
Mặc kệ Lý Văn Đình có trăm cầu ngàn khẩn, Phan Như Tiệp vẫn kiên quyết không nhúc nhích, chỉ liều mạng trừng mắt nhìn Giang Lễ.
Do nằm trên lưng Giang Lễ, ta miễn cưỡng chỉ có thể thấy được một bên mặt cậu ta. Vẻ mặt cậu ta rất bình tĩnh, một chút bộ dạng chột dạ áy náy đều không có.
Phan Như Tiệp thật sự đã nuôi lớn cậu ta sao? Ta hoài nghi từ sâu dưới đáy lòng.
Giang Lễ thản nhiên nói: “Dì Phan, nếu dì không hợp tác thì đừng trách tôi. Dù sao người đàn ông kia chỉ muốn tôi mang dì còn sống đến đó, cho nên nếu tôi có đánh gãy hết tay chân dì, anh ta chắc hẳn cũng không phản đối.”
Phan Như Tiệp hoàn toàn chấn động, xem ra lời cảnh cáo của Giang Lễ đã có tác dụng rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-linh-dao/3005578/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.