"Nếm thử đi.'' Lý Hoài Cẩn đưa cho cô một ly rượu nho.
Nhan Khanh nhận lấy, ngửa đầu lên uống một hơi: "…Khà khà, rượu ngon.'' Rồi lại đưa ly rượu đến trước mặt tư liệu sống hàm ý bảo anh rót thêm.
Lý Hoài Cẩn bật cười: "Không sợ say à?''
"Rượu trái cây, không sợ.'' Nhan Khanh cảm thấy mùi vị rất ngọt, có chút cay nhẹ và vị chua chua, cho thêm một miếng nho lên men vào miệng khiến cả người cứ lân lân vì thế cô cứ lơ đãng uống hết sach.
"Ăn đồ ăn đi.'' Lý Hoài Cẩn đưa cho cô một chén cơm: "Nếu không dạ dày sẽ khó chịu.''
Nhan Khanh vẫn uống như trước, còn giành lấy chai rượu trong tay anh tự rót cho mình thêm một ly: "Rượu trái cây tốt lắm đó, ngăn ngừa quá trình lão hóa.'' Cô đưa tay sờ lên mặt mình, rồi lại chuyển sang sờ mặt đối phương, quý ngài tư liệu sống tránh né nhưng vẫn không thoát khỏi nanh vuốt: "Da mặt anh mềm thật, như da em bé, có phải anh mỗi ngày đều lén uống rượu nho không?''
"Rượu tôi ủ sao lại gọi là lén lút.''
"Bởi vì anh không cho tôi uống.''
Lý Hoài Cẩn dỡ khóc dở cười: "Không cho uống nữa.''
Đoạt chai rượu từ tay anh, Nhan Khanh rót cho mình một ly đầy, uống một ngụm, ăn thêm một quả nho.
Uống thêm chén nữa.
"Keo kiệt.'' Cô bất mãn bĩu môi.
"Sẽ say đấy.'' Lý Hoài Cẩn đưa đũa cho cô: "Ít nhiều vẫn phải ăn một miếng cơm, nhìn người em xem gầy như cây củi khô.''
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lieu-song-va-binh-hoa-cao-cap/2987911/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.