Cuối cùng, Du Tĩnh Đức cũng không biết Cố Thanh Nhượng đi nơi nào.
A Liên nói chiếc thuyền kia đi qua rất nhiều địa phương, tư lệnh cũng không nói rõ ràng sẽ xuống thuyền ở chỗ nào, chẳng qua là bảo nàng đi báo cáo tin tức cho lão gia trong nhà, có lẽ trở lại, cũng có lẽ sẽ không trở lại. Vừa nói, A liên vừa khó hiểu nhìn ánh mắt tuyệt vọng cùng với sắc mặt trắng bệch của Du Tĩnh Đức, nói “Trước đó, tôi nghe nói cậu một mực nói muốn báo ân với tư lệnh, tôi lại không ngờ cảm tình của cậu dành cho tư lệnh lại sâu nặng như vậy.”
Đại não của Du Tĩnh Đức như muốn nổ tung, không nghe rõ A Liên đang nói cái gì, chỉ còn biết rằng tư lệnh có thể sẽ không trở lại.
Trần Nghiệp Ân nghe được chuyện này, định tìm cậu khuyên bảo một chút, kết quả vừa tìm đến mới phát hiện, Du Tĩnh Đức từ trong tay người khác mua lại nhà của Cố Thanh Nhượng, người này trong nháy mắt từ cả đời áo cơm không lo biến thành một tên nghèo rớt mồng tơi cơm cũng không ăn nổi.
Sau khi đến nơi đó, Trần Nghiệp Ân tìm khắp cả căn nhà, cuối cùng dừng trước cửa phòng của tư lệnh, do dự thật lâu mới đi vào, nhìn một cái, đống chăn trên giường tư lệnh vo tròn lại thành một đoàn, cẩn thận vén chăn lên nhìn một chút, Du Tĩnh Đức nhíu chặt mi, cuộn tròn nằm ở bên trong.
Trần Nghiệp Ân thở dài một cái, biết chuyện này bản thân cậu ta cũng không có cách nào có thể hỗ trợ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-va-trung-khuyen/24285/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.