Vừa dứt lời, A Liên đã thấy Du Tĩnh Đức dùng tư thế không quá thoải mái chạy vọt theo hướng bến tàu, kêu dừng cũng không chịu dừng.
Du Tĩnh Đức đứng ở nơi đó một lúc lâu, cả người cứng ngắc, vừa động một cái, suýt nữa ngã lăn ra đất. Cậu vừa lảo đảo một cái liền lăn tròn một vòng, không biết đụng phải bao nhiêu người, đầu óc gần như người điên, người qua đường gần như chỉ nhìn thấy một gương mặt vặn vẹo đến mức gần như hỏng mất vụt qua ngay trước mắt.
Tư lệnh đi.
Tư lệnh đi.
Tư lệnh đi.
Du Tĩnh Đức không nhịn được, nghĩ muốn hét lên, trước mắt một mảnh mơ hồ, trong lòng lại phải kiềm chế sự thống khổ, hận bản thân, hận đến mức chỉ muốn đập một cái vào đầu mà chết đi.
Cuối cùng cũng tới bến tàu, sắc trời ảm đạm, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh vịnh trống rỗng đắm chìm trong sắc trời mờ tối.
Thuyền đã rời khỏi.
Du Tĩnh Đức tuyệt vọng mà cố chấp nhìn ra ngoài biển, từng bước từng bước đi ra bờ biển.
“Tư lệnh…”
“Tư lệnh còn chưa đi xa, mình vẫn còn có thể đuổi theo…”
Lúc này, bên cạnh có một con chó hoang to đùng chạy ra, cắn chặt lấy ống quần của cậu, Du Tĩnh Đức ngây người, thất hồn lạc phách nhìn nó, cười “Bỏ ra, tao phải đi tìm tư lệnh, không có lệnh của tư lệnh, tao sẽ, tao sẽ…”
Chó hoang không hiểu, chỉ gầm gừ một tiếng, ánh mắt to đen trợn trừng nhìn cậu, miệng cố chấp cắn ống quần cậu không chịu nhả ra.
Khóe miệng của Du Tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-va-trung-khuyen/24284/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.