Du Tĩnh Đức không muốn tiếp tục bỏ qua thời gian tỉnh dậy lúc sáng sớm của tư lệnh, cho nên ngày hôm nay cậu dậy đặc biệt sớm.
Kết quả đến nơi đó, vẫn là muộn.
A Liên đang bê chậu nước rửa mặt từ trong phòng đi ra, thấy Du Tĩnh Đức, trên mặt có chút lúng túng “Sĩ quan phụ tá dậy sớm như vậy.”
Du Tĩnh Đức cương ngạnh sắc mặt “Các ngươi hôm nay lại muốn đi đâu?”
A Liên tránh đôi tay đang đưa ra nhận lấy chậu rửa mặt của cậu, ngượng ngùng cười cười “Đây là lệnh của tư lệnh.”
Lúc này trong phòng truyền tới thanh âm của Cố Thanh Nhượng “A Liên, đi đâu vậy? Chậm chút nữa Cho Linh sẽ vội vàng.”
A Liên vội vàng đáp một tiếng, vội vã đi ra bên ngoài, đi mấy bước, chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Du Tĩnh Đức “Tĩnh Đức, tôi năm nay xấp xỉ bốn mươi, từ nhỏ sống ở Cố gia, tư lệnh gần như là tôi nhìn cậu ấy lớn lên, tính khí của cậu ấy tôi hiểu, chưa từng thật sự nháo tính tình với ai, cậu cũng đi theo cậu ấy nhiều năm như vậy, có chuyện gì hảo hảo nói một chút là được, cần gì phải ầm ĩ làm cho tư lệnh mất hứng như vậy?”
Du Tĩnh Đức ngẩn ra, cúi đầu xuống, cắn răng “Tôi biết rồi.”
Thật ra thì cậu không biết.
Cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác được, tư lệnh đang cố đẩy cậu ra xa.
Cậu sợ hãi, cậu bất an, cậu hoang mang, cũng không biết nên làm thế nào cho phải, đầu mối duy nhất cậu có thể tìm được chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-va-trung-khuyen/24279/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.