Du Tĩnh Đức đứng ngồi không yên, đợi nửa ngày, vẫn không thể chờ được tư lệnh trở lại.
Rốt cuộc vẫn là không nhịn được đi tới rạp hát của Cho tiểu thư, kết quả đến nơi đó, người ta nói cho cậu, tư lệnh đã đón Cho tiểu thư đi đâu đó.
“Đón đi?” Du Tĩnh Đức lạnh mặt lặp lại một lần.
“Đúng vậy…” Người nọ nhìn biểu tình của cậu, trong lòng run rẩy.
Du Tĩnh Đức nhắm chặt hai mắt, chân mày nhíu chặt, sắc mặt âm trầm, dường như đang cực lực khắc chế cái gì, một lát sau, cậu chậm rãi mở mắt ra, mặt không thay đổi, hỏi “Biết tư lệnh đưa Cho tiểu thư đi đâu không?”
“Không biết.”
Du Tĩnh Đức gật đầu một cái, nắm chặt nắm tay, rời đi, một bộ khí thế hung hăng, để cho người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng cậu muốn đi tìm người trả thù.
Buổi sáng hôm nay vẫn còn nắng chói chang, đến buổi chiều mây đen đã giăng đầy, Du Tĩnh Đức đi bộ qua từng cái ngõ hẻm, đi qua một quán rượu, đi qua một vườn lê, một đường đi ánh sáng ảm đạm, trầm muộn khiến cho cậu không thở nổi. Cậu không có tìm được Cố Thanh Nhượng, cũng không có tìm được Cho tiểu thư.
Hai người thật giống như là cùng bốc hơi khỏi nhân gian.
Lúc đi qua lầu xanh, mùi thơm của son phấn đập vào mặt, Du Tĩnh Đức lớn lên anh tuấn cao lớn, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người, còn có cô gái ngã nhào vào trong ngực cậu, dùng một đôi ánh mắt quyến rũ, hỏi “Bộ dạng thật đẹp trai a,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-va-trung-khuyen/24278/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.