Du Tĩnh Đức xoay người nhìn một cái, nguyên lai là người quen cũ.
“Tấn Tứ, nói xin lỗi.”
Người nọ vốn có một gương mặt bình thường phổ thông, nếu như không để ý đến má phải của gã, đây cũng là một nhân vật nếu đi lẫn vào trong đám người cũng chẳng ai để ý, hết lần này đến lần khác, bên má phải của gã có một vết sẹo, nhìn một cái là biết do đồ sắc bén tạo thành vết thương, mặc dù không khó nhìn, nhưng cũng khó có thể khiến cho người ta không nghi ngờ phẩm chất đạo đức của gã.
Tấn Tứ trước kia cũng là thủ hạ đi theo Cố Thanh Nhượng, thân thủ không tệ, nhưng bị người khen vài câu đã đắc ý, sau đó gã định cường bạo cô bé đưa cơm nên trên mặt bị đâm một đao, chuyện này cũng bị phát hiện, Cố Thanh Nhượng liền đuổi gã đi, đồng thời tất cả mọi người đều biết gã làm chuyện xấu, vì vậy những năm vừa rồi cuộc sống của gã cũng không được tốt. Không ngờ lúc đi đón con trai của chủ nhà lại nghe nói con gái của Cố Thanh Nhượng cũng học ở đây, mắng một câu còn bị bắt xin lỗi, Tấn Tứ đang muốn mắng thêm một câu, ngẩng đầu lại nhìn thấy Du Tĩnh Đức, đột nhiên cảm giác được vết thương cũ trên mặt bắt đầu nóng ran đau đớn.
Tấn Tứ nhìn biểu tình nghiêm túc tàn nhẫn trên mặt Du Tĩnh Đức, lập tức nở nụ cười “Nguyên lai là Du sĩ quan phụ tá, chậc, cậu hiện tại làm sao vẫn thảm như vậy, ban đầu người ta đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-va-trung-khuyen/2305587/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.