10 phút sau, tài xế chở ba người phụ nữ tới kho bỏ hoang.
Thời gian đã hơn 11 giờ, bốn bề vắng vẻ, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu, đẩy nửa cánh cửa kho bỏ hoang khép hờ ra, bên trong truyền tới từng trận kêu rên thảm thiết ô ô ô trong bóng tối, âm thanh này có vẻ kinh khủng cực kỳ.
Úy Lan xoa xoa cánh tay, cảm thấy nổi hết cả da gà, "Ai thế, ai đang kêu? Là người hay là quỷ? Mẹ, con nghe nói nơi này từng có người chết, dưới đất từng là hố chôn ngàn người, không phải là quỷ chứ.."
Cô ta nhát gan, càng nghe lại càng sợ.
"Có thể là chó hoang, không đúng.."
Đặng Ngọc phân biệt âm thanh, trong lòng không khỏi trầm xuống, tức khắc cứng đờ, bất động.
"Mẹ.. Mẹ, Mẹ sao lại không đi nữa thế? Có cái gì không đúng sao?"
Úy Lan cực kỳ sợ hãi, cảm thấy phong cảnh bốn bề gió lạnh vù vù, có chút tàn tạ hoang vắng, hận không thể chạy khỏi đây.
"Lan Lan.. Lan Lan.."
Đặng Ngọc đột nhiên nắm chặt tay Úy Lan, miệng toàn là sợ hãi.
"Sao thế ạ sao thế ạ?"
Úy Lan hận không thể quay đầu về ngay, anh trai nhất định không xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không.
"Đó là âm thanh của anh con, đó là âm thanh của anh con a.. Con nghe mà xem, có phải không? Có phải không?"
Âm thanh trở nên muôn vạn hoảng sợ.
Sau khi nghe kỹ, Úy Lan cũng nghe ra rồi, đó là âm thanh kêu cứu, âm thanh thật đúng có chút giống giọng của anh trai.
"Thật sự là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068395/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.