Chương trước
Chương sau
Giờ phút này, Kỳ Cao thực rất hiếu kỳ cô gái kia có quan hệ gì với hắn.
Mộ Nhung Trưng bên cạnh đối diện với ánh mắt đánh giá của cậu, không cần nghĩ ngợi liền nhả ra một câu: "Vợ tương lai của cháu trai Người."
Két..
Bánh xe trượt dài.
Người lái xe là phó quan của Kỳ Cao, bởi vì câu này, tay lái bị lệch.
Kinh hãi.
Người trong xe ngơ ngẩn.
Kỳ Cao không khỏi nhíu mày, nhìn phó quan, "Coi như không nghe thấy gì!"
"Rõ!"
Phó quan đáp.
"Cũng không được nhắc tới trước mặt phu nhân."
"Rõ!"
Khó trách phó quan của hắn kinh hãi, thật ra hắn cũng thế.
Tên nhóc này không thông suốt thì thôi, một khi thông suốt liền cưới về nhà, biến hóa này cũng quá lớn đi.
Bất quá, rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, không hề giận giữ mà hỏi tới cùng, chỉ nhàn nhạt ném xuống một câu: "Người trẻ tuổi lúc mưa lúc nắng, ai biết được sau này sẽ như thế nào đâu?"
Ngụ ý là, chuyện này làm không có tính toán.
Ai chưa từng có thời trẻ?
Cách nghĩ thời trẻ tuổi táo bạo, với cách nghĩ sau này khẳng định sẽ không giống nhau.
"Vậy Người cứ để cháu phát triển tự do, đừng nhúng tay vào! Mặc kệ xảy ra chuyện gì, xin Người đứng về phía cháu từ đầu đến cuối, có thể chứ?"
Mộ Nhung Trưng rất nghiêm túc xin một câu.
Tên nhóc này không thích lôi kéo bên ngoài, mọi việc hắn đều thích dùng thực lực bản thân giải quyết, đây là vì tương lai mà trải thảm trước à!
"Gia thế thế nào?"
Kỳ Cao không thể không coi trọng: Hắn không phải loại người sẽ chơi đùa thôi đâu.

"Không gia thế."
Đáp án này khiến Kỳ Cao nhíu mày càng chặt.
"Bao nhiêu tuổi?"
"16. Học sinh cao trung."
"Kém ước chừng 6 tuổi." Kỳ Cao trực tiếp lắc đầu: "Cháu trầm ổn như thế, sao lại nhìn trúng một học sinh cao trung?"
Đúng, trong mắt rất nhiều người, học sinh cao trung vẫn là đứa trẻ chưa hiểu thế sự, lại thêm cô không có gia thế tốt, cho nên, có thể khẳng định cô không có nhiều kiến thức gì, sao hiểu chuyện gì, cũng chính là kiểu chuyện như vậy.
Trong cuộc sống, rất nhiều người đều xem trọng môn đăng hộ đối, cái này là có nguyên nhân cả, nam nữ trong hôn nhân, hẳn là có gia thế ngang nhau, học thức ngang nhau, tầm mắt như nhau, chỉ có như vậy, mới có thể có tiếng nói chung, mới có thể đỡ đần tốt hơn, nếu khác biệt quá lớn, mới đầu cũng có thể cảm thấy mới mẻ thích thú, thời gian lâu rồi, khoảng cách giữa hai bên sẽ thể hiện ra, liền sẽ xảy ra các loại mâu thuẫn.
Thân thế của Mộ Nhung Trưng gắn định hắn sẽ trải qua cuộc sống không tầm thường, mà người phụ nữ bên cạnh hắn, nếu quá bình thường, sẽ sinh ra chênh lệch, tư tưởng thế giới quan nếu không cùng một tầng hiểu biết, bọn họ sao có thể cùng nhau chung sống?
"Cậu, sau này cậu sẽ hiểu, cô ấy không phải học sinh cao trung bình thường."
Hắn biện hộ một câu đơn giản, hơn nữa tin tưởng, nếu cậu gặp cô, cũng sẽ yêu thích cô.
"Được rồi, người khi bước vào hôn nhân, sẽ cảm thấy người bản thân thích là độc nhất vô nhị. Đợi lúc trái tim cháu bình tĩnh lại rồi, sẽ nhìn rõ ràng tất cả. Ta có thể khẳng định: Các cháu sẽ không thành đâu. Chơi thì chơi, đừng bởi vì cô ấy mà hủy đi toàn bộ kế hoạch của cháu mới là tốt."
Trong lòng Kỳ Cao đã có một cái dự kiến như thế.
"Cậu, cháu không chơi bời."
Mộ Nhung Trưng vẻ mặt đanh lại.
Kỳ Cao không cho là thế, chuyển đề tài: "Nói chuyện chính. Chuyện riêng của cháu, ta sẽ không tham gia. Nhưng cháu muốn dựa vào ý tưởng bản thân muốn làm gì thì làm thì nghĩ tới hậu quả. Cháu nên hiểu rõ, lớn trong vòng quyền lực, muốn thành công, phải hiểu dựa thế lực, người phụ nữ bên cạnh có ưu tú hay không, đối với phát triển của cháu sau này, có ảnh hưởng trực tiếp.."
"Vậy cậu cưới dì nhỏ, cũng là lựa chọn có cân nhắc lợi ích sao?"
Hắn nhàn nhạt hỏi lại.
"Cái này lúc đầu đích thực chính là vì ích lợi liên minh.."
A, loại đáp án này, thật là con mẹ nó nói làm người ta khó chịu.
Nhưng nói cũng là sự thật.
Trong cái vòng này, môn đăng hộ đối là cốt dễ, tình cảm ngược lại không phải quá quan trọng.
"Cháu không muốn ích lợi liên hôn." Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt nói: "Cháu muốn tất cả là bản thân giành được, sẽ không dựa vào phụ nữ.."

Kỳ Cao nhíu mày, lại không cảm thấy đây là dựa vào phụ nữ, đối với chính trị mà nói, cái này chỉ là hai bên cùng có lợi. Chuyện lớn trước mắt, không có tình cảm. Người phải có được có mất. Hiện giờ hắn không hiểu, sau này sẽ hiểu thôi.
"Nói trọng điểm, lại quay về chuyện chính! Nói chuyện bên kia của cháu cho ta nghe xem.."
Chuyện tương lai thế nào, ai cũng không biết được, Kỳ Cao không muốn đoán nhiều, chỉ muốn hiểu bên phía Hải Tân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại đáng để chọc tới cả Bùi Nguyên Hoành đi tới.
"Có người mưu hại cháu mấy câu, Bùi Nguyên Hoành tin đó là thật, cháu đã cảnh cáo hắn rồi. Không có việc gì.."
Mộ Nhung Trưng nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Kỳ Cao lại cảm thấy hắn hình như cố ý giấu diếm vài chuyện, "Xác định không có chuyện khác?"
"Không. Cháu có thể giải quyết." Hắn dừng một chút, "Hiện giờ chúng ta nên nghĩ xem làm sao để dụ Độc lão đại ra ngoài.."
*
Thụy Đô, Nam Cung, bộ Tư lệnh.
Mộ Nhung Trưng theo Kỳ Cao vào phòng làm việc của tư lệnh, Bùi Uyên đang gọi điện thoại, lúc nhìn thấy Mộ Nhung Trưng rất vui mừng, ngắt điện thoại liền khen một câu: "Ngự Châu, làm tốt lắm, lại lập được công, đợi tóm gọn Độc lão đại rồi, liền thăng quân hàm cho con."
Bùi Nguyên Hoành ngồi bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu cười, bộ dạng như người tốt, người này trong lòng dù có bao nhiêu không vui, cũng sẽ không biểu hiện trước mặt Bùi Uyên.
"Chuyện này là chuyện con nên làm."
Mộ Nhung Trưng vừa nghe liền hiểu, người này không có ở trước mặt cha nhắc tới nửa câu liên quan đến ý đồ hắn chạy tới Hải Tân tối qua, tất nhiên là có kiêng kị.
"Cha, Lão Tứ luôn bận rộn, bận tới mức không có thời gian về nhà cùng Người, con gần đây lại rất nhàn rỗi, nếu không, con đi giúp Lão Tứ một tay?"
Bùi Nguyên Hoành thăm dò, muốn chặn ngang một tay.
"Ý tốt của anh cả em xin nhận. Nhưng em làm việc trước nay thích có đầu có cuối. Chuyện của Tuân gia, từ đầu là em đảm nhiệm, đến cuối để em dọn dẹp, anh cả bận chuyện tập đoàn tài chính đã đủ mệt rồi, sau hội nghị ba vùng, anh cả phải dẫn đầu về mặt kinh tế khai phá ở Thụy Đô, đó mới là đại sự lợi quốc lợi dân. Trong quân chút chuyện này không nhọc lòng anh cả quan tâm.."
Mộ Nhung Trưng đem lời nói từ chối nói đến vừa cường thế vừa uyển chuyển.
Bùi Uyên nghe rất vừa ý, nói: "Đúng, Nguyên Hoành rất bận việc phát triển khu mới, vẫn là lo chuyện này cho tốt quan trọng hơn. Chuyện của Tuân gia, để Ngự Châu làm chủ. Anh em hai con chức gì làm đó tốt hơn.."
*
Bùi Nguyên Hoành không ở phòng làm việc của Tư lệnh lâu, lúc ra ngoài sắc mặt âm u, trong lòng nói không ra nghẹn uất, chuyện bản thân biết được, hắn một câu cũng không nhả ra - lời Mộ Nhung Trưng uy hiếp hắn, còn văng vẳng bên tai, hắn không dám động vào, chỉ sợ trên tay người này có nhược điểm bất lợi của hắn, tuy rằng cái gọi là tham ô công khoản không phải hắn làm ra, nhưng có liên quan tới hắn. Hắn phải bảo vệ người kia, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngồi vào xe, trước khi rời khỏi Nam Cung, hắn nghĩ rồi lại nghĩ, trầm giọng mệnh lệnh cho trợ lý bên cạnh: "Phái người theo dõi chặt chẽ Mộ Nhung Trưng, nhất định điều tra ra người phụ nữ kia."
"Rõ!"
Chỉ cần điều tra ra người phụ nữ kia là ai, Mộ Nhung Trưng liền không có ngày tháng thái bình nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.