Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, Mộ Nhung Trưng đã quay về Bùi viên ở Thụy Đô.
Lúc vào phòng khách, hắn nghe thấy dì nhỏ nói: "Chị dâu đã chuẩn bị tốt tư liệu của mấy cô gái danh môn, em đều xem qua rồi, cảm thấy Dương Thiên với Ngự Châu là xứng đôi nhất, Lão Kỳ, anh cảm thấy thế nào?"
"Không thấy gì hết!"
Lỳ Cao trả lời rất bình đạm.
"Hazz, nghiêm túc một chút có được hay không?"
Dì nhỏ oán trách.
"Anh rất nghiêm túc!"
"Thật là kỳ lạ, vì sao anh không coi trọng bọn họ thế?"
"Tên nhóc kia nếu thật sự nhìn vào mắt, sẽ cứ cứng đầu cứng cổ ở nì trong bộ đội không về nhà? Người đàn ông rơi vào tình yêu sẽ rất điên cuồng. Tên nhóc kia hiện giờ còn chưa có loại ý tưởng đó. Em ấy à, đừng ép buộc nữa!"
"Này.."
"Anh có thể cam đoan, hai đứa nó không thành một đôi đâu."
"Hazz, có thể đừng làm mất hứng như vậy không? Hai đứa nó nào có chỗ nào không tốt chứ? Anh nói ra em nghe xem.."
Dì nhỏ không buông tha mà nói.
"Dương Thiên cái gì cũng tốt, nhưng cháu không thích."
Mộ Nhung Trưng đi vào, xen ngang vào cuộc nói chuyện của bọn họ, hơn nữa trực tiếp ném tâm tình của bản thân vào.
Lúc trước, hắn là không hiểu quan hệ giữa nam và nữ có ý nghĩa gì, nhưng hiện giờ, hắn đã hiểu được một chút:
Hắn đối với Úy Ương là tình cảm nam nữ, vì thế, hắn muốn cùng cô lên giường, nếu không phải cô quá nhỏ, hắn sẽ không ép bản thân như thế, nhất định muốn làm gì thì làm; Còn hắn đối với Dương Thiên không phản cảm, chỉ vì bọn họ là quan hệ mấy đời thân thiết mà thôi.
"Cháu đã về.. Dì nhỏ, cậu.."
Bùi Kiều Liên ngẩng đầu nhìn thấy cháu trai, một thân Tây trang, khí chất anh tuấn, mắt sáng ngời, kinh hỷ cực kỳ, lập tức đứng dậy: "Ngự Châu, sao cháu quay về thế? Còn mặc thành thế này?"
Cũng không trách dì ấy ngạc nhiên thế, đứa cháu trai của dì ấy ấy à, hầu như là không mặc Tây trang, đến ngày lễ ngày tết đều là một thân quân trang, vô cùng cứng nhắc.
Vì thế, dì ấy thường hay nghĩ, tên nhóc này làm lính làm đến đầu óc có vấn đề rồi, cả ngày nghĩ việc trong quân, hoàn toàn không hiểu sinh hoạt ở nhà thế nào.
"Áp giải phạm nhân về.. Cháu còn chưa ăn sáng, có còn nhiều không ạ?"
Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, nhìn bữa sáng trên bàn, nhìn có vẻ đều là đồ ăn dư lại.

"Có có có, đủ chứ, quản gia, quản gia.. Làm nhiều mấy món mang lên đây, tiểu thiếu gia về rồi.."
Bùi Kiều Liên vội vàng đi vào phòng bếp, thu xếp mang lên.
Quản gia rất nhanh bê đồ ăn lên, là cháo cá bồi bổ.
Mộ Nhung Trưng rất ghét bỏ nhìn một cái, không chịu ăn, nhưng hắn không bắt bẻ, lễ phép nói với quản gia một tiếng: "Cảm ơn.."
Kỳ Cao ngồi dựa thẳng bên đó, dùng ánh mắt sắc bén nhìn đứa cháu trai đột nhiên xuất hiện, cả người có vẻ đặc biệt gian xảo, hỏi: "Tiểu tử thối, về lúc nào thế?"
"Rạng sáng hơn bốn giờ, vừa đem người vào nhà giam đặc chủng. Đợi chút nữa đi bộ tư lệnh phục mệnh."
Mộ Nhung Trưng cầm đũa lên, từng ngụm từng ngụm ăn.
"Tội phạm gì mà cần cháu đích thân áp giải?"
Bùi Kiều Liên hiếu kỳ hỏi.
Nhìn cách ăn mặc này của hắn, không giống là đi làm nhiệm vụ nha!
Bà không rõ xảy ra chuyện gì, ánh mắt liếc hai người đàn ông, cảm giác bọn họ có chuyện gì đó dấu bản thân.
"Dư đảng buôn ma túy Lạng Sơn. Bắt được mấy tên tiểu tốt vô dụng, Độc lão nhị bị cháu bắn chết rồi. Trong mấy người này chỉ có một người có chút giá trị, chính là con trai nuôi của Tuân gia, cháu nghĩ, hoặc là có thể dùng người này dụ Độc lão đại ra.. Cho nên quay về muốn cùng tổng tư lệnh xin chỉ thị một chút.."
Hắn ăn vội vàng, chỉ tóm tắt đơn giản đáp lại.
Chuyện này, cậu là người biết rõ, dì nhỏ bên này chỉ cần nói thoáng qua là được, bà đối với loại chuyện này không có hứng thú.
"Ồ!"
Bùi Kiều Liên đích thực không muốn hiểu đầu đuôi ngọn ngành, trong mắt bà, chuyện trong quân sự chính là chuyện của đàn ông, bà không cần quan tâm. Gần đây, bà chỉ có hứng thú với chuyện chung thân đại sự của cháu trai thôi, lập tức liền chuyển đề tài: "Hazz, nói nghe xem, vì sao không thích Dương Thiên?"
"Không có lý do."
Hắn ăn hết phần còn lại trong bát, buông đũa xuống, lại lấy hai miếng bánh mì, kẹp miếng thịt, bôi tương, bọc thêm rau xà lách, cho thẳng vào miệng.
"Vậy cháu rốt cuộc nhìn vào mắt ai rồi?"
"Ai cũng không có hứng thú, một đám tự cho mình là bất phàm, không đầu óc.. Cháu đi tắm rửa, cậu, cậu đợi cháu một chút, quay lại chúng ta cùng nhau đi bộ tư lệnh.."
Mộ Nhung Trưng đứng dậy, dời đi.
"Này.. Tiểu tử thối.. Không được chạy.."

Bùi Kiều Liên rầu rĩ, sao cứ nhắc đến hôn nhân là chạy thế!
Kỳ Cao lắc đầu, vỗ vỗ vai vợ, an ủi nói:
"Đứa trẻ lớn rồi, em ấy à, đừng quản nhiều quá! Nó lại không phải là người không có chính kiến. Chung thân đại sự, em phải để nó tùy theo trái tim của nó, nếu không hậu viện khẳng định bốc cháy. Tên nhóc này rất khó chơi, em đừng ép nó chặt quá, sẽ bắn ngược lại đấy.."
Đại khái là bởi vì bọn họ không có con, tình yêu làm mẹ của Bùi Kiều Liên không có chỗ nào gửi gắm, luôn coi người cháu này là tự mình sinh ra.
Bùi Kiều Liên nghe xong liền thở dài, rầu rĩ nói: "Tên nhóc này cái gì cũng tốt, chính là không biết cùng phụ nữ ở chung thế nào, em hy vọng hắn có thể ổn định, trong chuyện này để tâm một chút.. Theo tính cách của nó, mấy câu liền có thể dọa con gái khóc luôn ấy.. Nó phải sửa cái tính ở trong quân kia.. Phải ôn nhu mới được.."
"Vậy em càng không thể quản được, tin anh đi, chỉ cần nó có người con gái nó thích rồi, sẽ chậm rãi từng chút thông suốt ấy mà.
Kỳ Cao nhịn không có nói, tên nhóc đó đã có người bên cạnh rồi - Nếu nói thật ra, thế thì phải hỗn loạn gà bay chó sủa, hiện giờ còn chưa phải lúc, tên nhóc kia có tính toán của bản thân. Hắn không thể quản nhiều quá.
*
Mộ Nhung Trưng tắm rửa thay quần áo, lúc đi xuống đã thay một thân quân trang.
Bùi Kiều Liên đuổi theo vốn dĩ muốn nói thêm mấy câu, hắn chỉ chỉ đồng hồ, vẻ mặt nghiêm nghị:" Dì nhỏ, cháu phải đi cho kịp giờ, quay về có thời gian lại nói.. "Liền chuồn vào xe đang dừng trước cửa.
Xe phi đi rồi.
Bùi Kiều Liên ở hành lang nhìn theo, biểu tình rất là bất đắc dĩ.
" Việc ở Hải Tân làm xong rồi, đúng chứ! "
Mở cửa xe ra, Kỳ Cao hỏi đứa trẻ tinh thần phấn chấn bên cạnh, một đêm không ngủ, tinh thần lại vẫn tốt như thế, tuổi trẻ thật là tốt à nha..
" Thành công rồi. Bất quá, còn chưa chính thức ký hợp đồng. "
Về việc đầu tư ở Hải Tân, Mộ Nhung Trưng chưa từng giấu diếm Kỳ Cao.
Quan trọng: Hội nghị ba vùng cuối cùng có thể để Hải Tân trở thành thành phố trọng điểm khai phá, nguyên nhân chính là Kỳ Cao âm thầm nhúng tay vào.
Đến 18 vịnh Hải Tân bên kia, cũng là bởi vì bọn họ âm thầm thao tác mới có lợi ích như thế, nếu không, miếng đất kia sao có thể rẻ như vậy được.
Nhưng, trước khi hội nghị vẫn chưa thành công, tình huống cuối cùng thế nào, Mộ Nhung Trưng không có cách nào phán đoán trước được, nhưng Úy Ương lại đem tình hình nói chính xác như thế, so với hắn là người tham gia vào còn khẳng định hơn, cái này khiến hắn kỳ quái nhất.
" Cô gái bị bắt cóc kia là ai?"
Đột nhiên, Kỳ Cao hỏi tới chuyện này.
Nếu biết bên Hải Tân xảy ra chuyện gì, hắn tự nhiên cũng biết nguyên nhân chuyện này là một cô gái - Chạy tới Hải Tân làm chuyện chính, bên cạnh còn đem theo một cô gái, lúc chuyện này truyền tới, Kỳ Cao cực kỳ kinh ngạc.
Tên nhóc này, cuối cùng cũng động lòng rồi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.