Hai tay Úy Ương nắm chặt váy trên người, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị hắn chiếm tiện nghi.
Đây là lần thứ hai hôm nay hắn hôn cô rồi.
Một cái hôn, bầu không khí liền trở nên có chút ái muội sinh hương.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy ngây ngốc nhìn.
"Sao đang giáo huấn lại hôn em rồi?"
Cô cắn môi khẽ hỏi.
"Em không phải nói anh bắt nạt em sao? Vậy anh liền bắt nạt em thật tốt, đỡ phải gánh chịu tiếng oan."
Nhìn dáng vẻ này, hắn là không tính truy cứu nữa.
Cô bất giác âm thầm cười, hóa ra người này cũng sẽ bị nữ sắc mê hoặc tâm trí.
Rất tốt rất tốt.
Sau này nếu không đối phó được hắn, hay là có thể lấy sắc mê hoặc hắn.
Ách, từ từ.
Cô đang nghĩ cái gì thế?
Lấy sắc mê hoặc hắn?
Không được, thế cô lỗ to mất.
"Cười vui vẻ như thế, đây là thích anh bắt nạt em à?"
Mộ Nhung Trưng véo mặt cô, ngửi mùi hương ẩn ẩn trên người cô, trong lòng thầm than: Hương ôn nhu, quả nhiên là mộ anh hùng. Hắn gặp được cô, trở thành bản thân cũng không nhận ra chính mình nữa rồi.
"Anh vừa nãy nhéo đau em rồi. Sau này, anh có thể đừng có động một tý liền nhéo em."
Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo.
"Em ngoan ngoãn, sao anh nhéo em?"
"Ài, anh rốt cuộc là muốn một món đồ chơi nghe lời, hay là một người tư tưởng độc lập?"
Cô chọc ngực hắn, hung hăng mà muốn chọc hắn đau.
"..."
"Em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068318/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.