Không gian đã tối hẳn, mây đỏ rút hết, cuộn lại một mảng màu xanh lam.
Úy Ương hướng cửa Bắc mà đi, quả nhiên nhìn thấy hai tên phỉ tặc canh ở đó đã ngã dưới đất, cô kéo Bé Ngoan vội vàng đi qua.
Ra khỏi cửa, là một mảng cỏ hoang cao như một người, xuyên qua cỏ hoang, phát hiện bản thân đang đứng ở một sườn ngọn núi nhỏ, phía dưới là khe núi rộng năm sáu mét, bốn bề cỏ dại mọc lên.
Chợt, trong cỏ dại rậm rạp một trận mãnh liệt lay động, một thân ảnh thoáng tới.
Úy Ương kinh hãi cảnh giác dơ súng lên----Kiếp trước, một thời gian cô từng bị Tô Triết ép luyện tập súng, cho nên, làm sao giật súng, làm sao bắn, cô vẫn có chút ấn tượng.
"Đừng nổ súng, là tôi."
Có tiếng gọi thấp giọng của một người đàn ông lạ.
"Là anh cả Đô Lôi nhà em."
Bé Ngoan kêu một tiếng.
Trong cỏ hoang, đi ra một tiểu tử tướng mạo không tầm thường, tuổi chừng hai mươi mấy.
"Tiểu thư, Tư thiếu ra lệnh tôi đưa hai người nhanh chóng rời đi."
Đô Lôi trên tay cầm một khẩu súng lục, cảnh giác nhìn bốn phía.
"Vậy Tiểu Tư làm sao?"
Úy Ương nhìn về phía miếu Thần Tài, tiếng súng phanh phanh phanh, hết đợt này đến đợt khác, lại không thấy hắn đi ra.
"Trước tiên tôi đưa hai người tới chỗ an toàn, rồi quay lại giúp Tư thiếu, tạm thời cậu ấy có thể ứng phó được, nhanh.."
Không biết vì sao, cô lại từ trong lời nói cảm nhận được một thông tin như này: Tiểu Tư rất cường hãn, cường hãn có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068291/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.