Trong lòng cô vừa kinh ngạc kỳ quái, vừa xoay người về vị trí ban đầu ngồi xuống, ngoài cửa liền có người đi vào, là Tuân Luân.
Tuân Luân cảm thấy bản thân bắt được một cô gái rất quỷ dị, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên tâm, vào xem thì thấy hai cô bé một lớn một nhỏ đang quy củ ngồi trên cỏ khô.
"Tuân Nhị tiên sinh, cô bé này là ai thế? Tôi thấy tay cô bé bị trói sắp chảy máu, nên cởi trói cho cô bé. Các anh một đám người lớn chẳng lẽ sợ một cô bé sao? Anh xem, cái tay nhỏ cọ xát đến bị thương rồi.."
Úy Ương giơ cái tay nhỏ của Bé Ngoan cho hắn xem.
"Đây là nó đáng đời. Ai bảo nó lo chuyện bao đồng."
Tuân Luân hừ một tiếng, vẻ mặt hung hăng dữ tợn.
"Ô ô ô, em muốn mẹ, em muốn mẹ.. Ô ô ô, em muốn đi vệ sinh, em muốn đi vệ sinh.."
Mặt Bé Ngoan biểu cảm như bị hắn dọa sợ, chợt khóc, tiếng khóc kinh thiên động địa.
"Nhị tiên sinh, ở đây có nhà xí không?"
"Giải quyết ngay tại chỗ."
"Tại chỗ? Vậy không được, chỗ này là miếu Thần Tài, giải quyết tại chỗ chính là bất kính với Thần Tài, đắc tội Thần Tài. Cả đời này liền không phát tài được đâu. Bên ngoài nhất định có nhà xí, Nhị tiên sinh thương xót, cho chúng tôi đi nhà xí đi! Làm ơn làm ơn!"
Úy Ương mềm mại cầu xin.
"Sao lại lắm chuyện thế nhờ? Đi đi đi, ra ngoài bên tay trái có nhà xí."
Tuân Luân bị tiếng khóc của Bé Ngoan làm mất kiên nhẫn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068290/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.