Trong đầu một mảng hỗn loạn, cô không xác định được-----Người đàn ông này chưa từng biểu đạt tình cảm gì với cô, cô cũng không cảm thấy loại bá đạo chiếm giữ, cưỡng bách kia có thể có quan hệ gì với nhau.
Nhưng bây giờ, cô lại có loại liên tưởng như thế.
"Sao thế?"
Mộ Nhung Trưng nhìn thấy tinh thần cô quỷ dị, giống như bị cái gì đó đả kích.
"Em.. Em nghe nói Tư Đế Vân là người Mỹ, anh muốn đưa em xuất ngoại du học sao?"
Cô không đáp, chỉ khẽ hỏi lại một câu.
Mộ Nhung Trưng ánh mắt chợt lóe: "Vậy phải xem biểu hiện của em. Trong ba ngày này nếu em không thể chọc cho ta cười, cao trung ta cũng không cho em học."
Sẽ vậy sao?
Hắn sẽ thế sao?
Hừ, khẳng định là hù dọa người!
Hắn đã nghĩ cho cô bái Tư Đế Vân làm thầy rồi, cái đề nghị kia hoàn toàn là buột miệng thốt ra, có thể thấy trong lòng hắn không có ý nghĩ muốn cướp đoạt quyền đi học của cô.
A, tên tiểu tử xấu xa này, sao lại khó chịu rầu rĩ như thế?
"Vâng vâng vâng, em nhất định nỗ lực chọc anh cười ạ."
Thật là, một người đàn ông lớn như vậy, có những chuyện làm ra, thật đúng là tính trẻ con.
"Em vừa nãy nghĩ cái gì? Bị cái gì dọa sợ à?"
Hắn lại quay lại cái vấn đề trước.
"Em.. Em chỉ là bị đại danh của Tư Đế Vân Lôi Ân dọa sợ thôi.. Đúng rồi, nhà các anh rất có tiền sao? Cư nhiên mời được loại chuyên gia quốc tế tới xem bệnh? Còn có, xuất ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lenh-lay-quyen-muu-the/1068279/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.