Chương trước
Chương sau
Động tác này, cuối cùng cũng khiến Sở Kiêu Dao thu hồi ánh mắt, lúc hắn ý thức được trong hoàn cảnh cứu em gái như vậy lại để ý một cô bé vẫn chưa thành niên, trong lòng liền dâng lên kinh ngạc.
"Là cô cứu em ấy?"
"Đúng. Chính là cô ấy.."
Người phục vụ bên cạnh trả lời thay.
Úy Ương thò nửa đầu ra, nhe răng cười, khua cái tay nhỏ, gương mặt nhỏ nồng đậm hứng thú: "Chuyện nhỏ không đáng gì."
Hành động này, khiến Mộ Nhung Trưng âm thầm chau mày.
"Rất cảm ơn tiểu thư cứu em gái tôi."
Sở Kiêu Dao liền nói lời cảm ơn, trong lời nói cực kỳ có giáo dưỡng.
"Không cần khách sáo."
Mộ Nhung Trưng đột nhiên đón một câu, lời ít ý nhiều mà kéo lại cảm giác tồn tại mà hắn không chú ý tới.
Sở Kiêu Dao lúc này mới đem lực chú ý rơi trên người hắn: "Vị tiên sinh này, hai người.. Là cùng nhau tới."
"Đúng vậy."
"Hôm nay vào đây ở?"
"Đúng."
"Được, Sở mỗ đã biết, quay về nhất định cảm ơn cẩn thận."
Khi xe cứu thương tới, Sở Kiêu Dao đưa em gái chuyển lên xe đẩy, đem theo đám người vây quanh vị tiểu thư kia rời đi.
Trong lòng Úy Ương vui rạo rực, nhịn không được xoa lòng bàn tay.
Ha ha, thật đúng là nghĩ cái gì tới cái đó, vị kim chủ này cô nhất định phải nghĩ cách giao thiệp nhiều hơn với hắn mới được-----Kiếp trước, cô không có cơ duyên quen biết loại người thương nhân lớn toàn thân tập hợp tiền quyền này, không nghĩ tới đời này lại có được loại cơ duyên như vậy.
Hắc hắc, cũng không biết hắn sẽ cảm ơn cô thế nào?
Cô giống như ngửi thấy được hương vị phát tài.
"Em đang vui mừng cái gì?"
Lúc Mộ Nhung Trưng quay đầu, nhìn thấy cô đang cười trộm, bực bội hỏi cô.
Tiểu quỷ này, gặp được một người đàn ông đẹp trai hai mắt liền sáng lên, cô muốn để hắn đặt đâu?
Bản lĩnh chọc tức chết người lại càng ngày càng tăng rồi.
"Em vừa mới cứu sống một người, lẽ nào không nên vui mừng sao? Phật dạy, cứu được một mạng người hơn xây bảy tòa tháp."
"..."
Lời này, hắn không cách nào phản bác.

Nhưng hắn có thể khẳng định, cô vui mừng, tuyệt đối không phải vì cô cứu được người, mà là đang tính toán cái khác.
"Ta đang muốn hỏi em đây, tuy rằng em biết chút kiến thức y căn bản, nhưng động tác phục hồi nhịp tim vừa rồi, bác sĩ chuyên gia cũng có thể không làm được như vậy, em sao có thể thực hiện được.."
Đối với điều này, hắn rất kinh ngạc.
Đúng, hắn biết cô hiểu chút y thuật, nhưng bản lĩnh tốt như thế quá cổ quái rồi.
Vừa nãy, hắn sở dĩ đồng ý để cô cứu, là biết tính tình cô như thế, không cho cô cứu, chẳng may người kia chết rồi, cô nhất định sẽ áy náy tự trách, cho nên, hắn tình nguyện cùng cô chịu trách nhiệm mạo hiểm nguy cơ có khả năng chữa trị không được người chết, cho cô đi thử, không nghĩ tới kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Ách, em tự học.." Cô tránh khó lựa dễ mà lừa dối, "Đi thôi đi thôi, đi lên, em sắp chết khát rồi, muốn uống nước.. Ai nha.."
Lỗ tai bị véo rồi.
Tên vô lại Mộ Nhung Trưng này, không gõ trán lại đổi thành véo lỗ tai rồi?
Loại động tác này, hình như đều là người lớn đối với trẻ nhỏ mới có thể dùng đi!
"Ấy, đau đau đau.. Bên cạnh có rất nhiều người đang nhìn kia kìa.."
Cô uất ức kêu lên.
Đúng, bốn phía có rất nhiều người đang để mắt, tựa hồ đang phỏng đoán quan hệ của bọn họ.
Tô Triết với phó quan Trương bên cạnh cười nhẹ: Nhìn thấy Tứ thiếu bắt nạt Úy tiểu thư, cảnh tượng thật vui vẻ.
"Lại muốn qua loa lấy lệ với ta? Suy nghĩ cho kỹ trả lời thế nào, lúc về phòng giao cho ta một đáp án."
Hắn buông cô ra, xụ mặt đi trước.
Úy Ương xoa lỗ tai, trợn trắng mắt.
Giao ra cái gì, việc này không có cách nào trả lời, ta sinh ra đã biết.
Nhưng nói ra như thế ai tin?
Ài, vì cứu một mạng người, lại để bản thân gặp phải phiền phức rồi.
Làm sao bây giờ?
Thời khắc này, cô thật sự hy vọng hắn có thể đột nhiên mắc chứng tuổi già, có thể quên mất chuyện này đi.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Không hề, vừa vào phòng tổng thống, Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, liền nhàn nhạt làm khó làm dễ: "Qua đây.."
Úy Ương khẽ thở dài, chỉ đành nhẹ nhàng qua, đứng trước mặt hắn.
Tình huống này hình như giống hắn là người lớn, mà cô là đứa trẻ hư làm sai chuyện.
Làm ơn, cô đã ba mươi tuổi rồi, còn cần bị một tiểu tử tóc chưa mọc hết bắt nạt, lại còn dạy dỗ, thật sự quá quá quá làm người buồn bực rồi.
"Trả lời."
Đôi chân Mộ Nhung Trưng vắt chéo, một bộ tư thế muốn cùng cô cắn chặt đến cùng.

"Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chính là lúc nhỏ em theo bà dược sĩ học một chút trình tự cấp cứu người, sau đó, thầy Vạn chỗ y tế chúng em cũng dạy em thế nào kê đơn, như nào cấp cứu, lại thêm em cũng thích đọc sách y, cho nên liền hiểu một chút chút.."
Cách giải thích này không sai sót, cô cũng không thể nói: Kiếp trước em đã học, đời này trực tiếp có thể sử dụng, thế dọa người bao nhiêu?
Trực giác Mộ Nhung Trưng thấy cô không nói thật, nhưng, lại không chỉ ra được-------Cô hiểu một chút kiến thức y, việc này, hắn luôn biết, ở phương diện này, cô đích thực có chút thiên phú.
Nhưng hắn càng nhìn cô, càng thấy vẻ gian trá, tóm lại cảm thấy trong lòng cô giấu giếm rất nhiều bí mật, nhưng hắn không bằng không chứng, lại không đành lên án cô.
"Thích học y?"
Hắn lại có điều suy tư hỏi.
"Vâng.."
Cô gật đầu.
"Sau này có cơ hội giới thiệu cho em quen biết với chuyên gia y học nước ngoài, nếu em muốn học, cũng tốt, vị chuyên gia kia tên Tư Đế Vân Lôi Ân, ở quốc tế rất có tiếng, nhận bà ấy làm thầy, tương lai em nhất định có thể hưởng được nhiều lợi.. Sao thế? Vẻ mặt như gặp quỷ thế.."
Mộ Nhung Trưng nhìn thấy cô gái nhỏ đột nhiên kinh hoàng trừng mắt, hắn suy nghĩ: Lời bản thân nói không có vấn đề gì mà..
"Anh.. Anh nói vị chuyên gia kia tên là gì?" Cô kinh hoàng gấp gáp hỏi lại: "Em.. Em không nghe nhầm chứ, Tư Đế Vân Lôi Ân?"
"Đúng vậy.. Chính là Tư Đế Vân Lôi Ân, sao thế? Em quen bà ấy?"
Úy Ương đần ra, hoàn toàn không đáp lại được, chỉ có thể kinh hãi mà nhìn chằm chằm người đàn ông này, trong lòng cuồn cuộn một trận lại một trận sóng to gió lớn.
Không vì cái gì khác, Tư Đế Vân Lôi Ân chính là ân sư truyền thụ cho cô kiếp trước, mười ba năm nước ngoài, tiền bối trong ngành, tay cầm tay dạy dỗ trị bệnh cứu người như nào. Người ấy tuổi cao hiền hậu, không những dạy cô y thuật, còn dạy cô y đức, cuối cùng mệt quá chết tại nơi công tác.
Đó là sư trưởng cô kính trọng nhất, là tấm gương trên con đường học y của cô, nhưng, vì sao?
"Em không quen bà ấy, nhưng em từng nghe qua đại danh của bà. Anh.. Anh quen biết bà ấy như thế nào?"
Âm thanh của cô không hiểu sao có chút trầm khàn.
"Trên ta có hai anh trai, anh cả cơ thể yếu ớt, anh hai có bệnh về mắt, Tư Đế Vân Lôi Ân từng tới trị bệnh cho họ."
Cô không đáp lại, chỉ cảm thấy trái tim run rẩy, trong đầu nổ vang, một chân tướng đã hiện ra sinh động:
Kiếp trước, Tư Đế Vân Lôi Ân nhận cô làm đồ đệ tuyệt đối không phải chuyện ngẫu nhiên, Hẳn là người đàn ông này cố ý sắp xếp, nếu không nhiều học sinh như thế, Tư Đế Vân Lôi Ân sao có thể sẽ chọn cô làm đệ tử?
Cũng có thể nói, lúc đó, Mộ Nhung Trưng luôn âm thầm lót đường vì con đường học y của cô, chỉ là cô luôn không biết mà thôi.
Nhưng hắn vì sao làm như vậy?
Người đàn ông này rốt cuộc đối với cô chất chứa tâm tư gì?
Lẽ nào là vì yêu thích?
Ép cưới là yêu thích, đuổi đi là yêu thích, sắp xếp cô bái sư Tư Đế Vân Lôi Ân cũng là yêu thích, bức cô sinh con cũng là yêu thích, cuối cùng vì yêu thích, hắn mới vì cô mà mất đi tính mạng?
Là như vậy sao?
Là như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.