Chương trước
Chương sau
Tổng tư lệnh quân khu Nam Giang họ Bùi, tên Uyên, là con nuôi Bùi gia.
Bùi Uyên vốn họ Mộ, cho nên Mộ Nhung Trưng có hai tên, một cái tên Bùi Ngự Châu, vì không công khai, cho nên người biết không nhiều; Một tên khác: Mộ Nhung Trưng, cái tên này chỉ tồn tại trong quân đội, là một tồn tại thần bí, càng là một tồn tại kiêu hãnh.
Chỉ có cực ít người biết: Mộ Nhung Trưng = Bùi Ngự Châu, là thiếu soái tương lai Nam Giang, là một nhân tài toàn năng quân sự, là một cao nhân đang hướng tới địa vị long phượng.
Xe rất nhanh phi vào Bùi viên.
Ngoài cửa sổ, đèn đường sáng như ban ngày, chiếu sáng cả toàn viên.
Hắn nhắm mắt.
"Tứ thiếu, tới rồi."
Xe dừng lại, phó quan Trương từ ghế trước nhô đầu tới nhẹ giọng báo.
"Ừ."
Mộ Nhung Trưng mở mắt.
Cửa xe đã mở, là quản gia mở chào đón.
Hắn xuống xe.
"Tứ thiếu, tiên sinh đang ở nhà ăn dùng bữa tối."
Quản gia tiến lên truyền lời.

"Chú ăn rồi?"
"Ăn rồi, đang ở phòng sách chơi cờ."
"Biết rồi. Ta trước đi tắm rửa đã."
Mộ Nhung Trưng hướng phòng mình đi tới, tắm rửa, ăn tối, liền tới phòng sách.
Qua tuổi 50, nhưng phong thái của chú Kỳ Cao vẫn như cũ, đang chơi cờ một mình, nhìn thấy hắn, ngẩng đầu mỉm cười: "Nghe nói con dùng lính thường chính quy đánh bại quân tinh nhuệ của trưởng tham mưu Dương?"
"Con là người mà Người tỉ mỉ bồi dưỡng ra, có mấy cân mấy lượng, Người là rõ nhất không phải sao?"
Mộ Nhung Trưng ngồi xuống, lấy một con cờ hướng bàn cờ đánh xuống: "Người xem, bàn cờ này có phải sống hết rồi không?"
Kỳ Cao vừa nhìn, cười mắng: "Nhóc con, cố tình tới chọc tức ta có phải không?"
"Không, là Người cố ý gọi con tới, còn nói dì nhỏ bệnh, nói dối chứ gì! Nếu dì nhỏ bệnh, Người nào còn có hứng thú nhàn hạ ngồi đây chơi cờ. Mà hiện tại, chú, trong lòng Người có tâm sự, đang rối rắm.."
Hắn nhìn người, liếc mắt một cái là chuẩn, cho nên, Lời này hắn dùng ngữ khí khẳng định.
"Thằng nhóc hỗn."
Kỳ Cao cảm thán thở dài.
Mộ Nhung Trưng ngồi xuống: "Nói đi, chuyện gì? Khiến Người đặc biệt bảo trưởng tham mưu Dương chạy tới một chuyến, đem con lừa về nhà?"

"Ra ngoài lâu như thế rồi, lẽ nào không nên về nhà xem xem? Đúng là đứa không có lương tâm."
Kỳ Cao vờ mắng một câu: "Dì nhỏ ngươi chính là vẫn luôn nhớ mong ngươi, trước kia ngươi đi bao vây tiêu diệt, bà ấy gấp đến hàng ngày bất an, tận đến lúc ngươi gọi điện thoại báo bình an mới an tâm."
"Người biết mà, trong quân nhiều việc."
Hắn mới nói một câu, cửa phòng sách mở ra, dì Bùi vẫn dung mạo quyến rũ kiều diễm đi tới.
"Dì nhỏ khỏe.. Này đã gần mười giờ rồi, Người sao còn chưa ngủ?"
Mộ Nhung Trưng vội vàng đứng dậy hỏi.
"Không nhìn thấy con, ta nào ngủ được?"
Bùi Kiều Liên cười tủm tỉm ôm đứa nhỏ này, sau đó bĩu môi kêu lên: "Gầy rồi, gầy rồi, nhìn mà xem, đều chẳng còn thịt rồi.."
Vẫn là giống lúc nhỏ, Bùi Kiều Liên mỗi lần gặp mặt đều sẽ dặn dò hắn ăn cơm đầy đủ, ngủ cho tốt..
Một hồi lải nhải mấy chuyện vụn vặt xong, Mộ Nhung Trưng không có lại phí lời, trực tiếp hỏi: "Dì nhỏ, Người đem con gọi về, có phải bên kia lại muốn làm gì rồi?"
Bên kia trong miệng hắn là cha hắn Bùi Uyên.
Từ nhỏ, hắn không cùng cha ở cùng một chỗ, mà ở với dì nhỏ, vì hắn là con riêng, không phải con vợ cả.
Bùi Kiều Liên bất đắc dĩ cười, nhẹ nhàng thở dài: "Con đứa trẻ này, thật sự chẳng cái gì giấu được con."
"Nói đi, rốt cuộc chuyện gì?" Mộ Nhung Trưng một chút cũng không ngoài ý muốn: "Có phải mẹ cả lại ra cái đề gì làm khó Người?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.