Chương trước
Chương sau
Úy Ương gật đầu thật mạnh, "Em đảm bảo, trong lòng em từ nay chỉ có anh, ấy.. Làm gì lại đánh em?"
Ài, người này trở nên rất thích gõ cái trán cô.
"Nói dối không chuẩn bị bản thảo, người bị đánh chính là em."
Mộ Nhung Trưng nhàn nhạt hành cô.
Úy Ương nhấp nhấp miệng, vẻ mặt vô tội: "Em không nói dối."
Chính là không thừa nhận nói dối, anh có thể làm gì em?
Mộ Nhung Trưng nghiêng đầu nhìn cô, càng nhìn cô, càng giảo hoạt, tâm tư nhỏ kia hiện tại càng ngày càng khó đoán, cô càng như vậy, càng thêm hấp dẫn..
"Phó quan Trương, các ngươi xuống xe, ta có lời nói cùng phu nhân."
"Rõ."
Một phân phó như thế, Úy Ương không hiểu sao liền khẩn trương.
Hắn muốn làm gì?
Lòng cô tràn đầy kinh sợ cảnh giác nhìn hắn.
Phó quan Trương với tài xế xuống xe.
Khi cửa xe phanh đóng lại, một cái móng vuốt duỗi tới, lông tơ của cô theo đó dựng đứng lên, ký ức không tốt kiếp trước, khiến cô bài xích không gian trong xe, bóng ma đó quá lớn..

Ngay sau đó, cái móng vuốt kia tóm lấy bả vai cô, nhẹ nhàng kéo cô qua đó.
Theo sát, cằm bị đưa lên, ánh mắt hai người nhìn nhau, người này toàn thân mang theo lực xâm lược của đàn ông, không cho cô thêm một chút thời gian nào suy nghĩ, liền hung hăng chiếm lấy sự mềm mại kia, càng cường hãn mà tiến vào thăm dò cái miệng thơm kia, hái hương, hút mật-----Hắn hoàn toàn không hiểu ôn nhu, vừa dã man vừa bá đạo, hôn thật sâu khiến cô đau..
Mặc kệ là kiếp trước, hay là kiếp này, Úy Ương đều chưa từng cùng đàn ông hôn môi, cho nên, cô không biết bình thường hôn môi là loại tư vị gì.
Cô chỉ biết, cùng người đàn ông này hôn, khẩn trương, sợ hãi, là cảm giác duy nhất của cô, mà hiện tại, nào sợ giữa bọn họ không có giao thoa ác liệt, nhưng là, hắn tràn ngập dã tính hôn, khiến cô không biết làm sao như cũ, từ đó không cảm nhận được nửa điểm cảm giác ấm áp.
Còn có, trên người hắn dường như còn dính mùi hương của Dương Thiên, cái này khiến cô càng thêm phản cảm-------Giây trước còn cùng với người phụ nữ khác thân thiết, giây sau lại tới dây dưa với cô, người này, rốt cuộc coi cô thành cái gì?
Đáng hận là, cô không khản kháng lại, chỉ nhẫn nhịn nụ hôn của hắn.
Mộ Nhung Trưng đột nhiên thả cô ra, ánh mắt thâm trầm: "Ta vẫn là khiến em chán ghét như thế đúng không?"
"..."
Là tiềm thức bài xích của cô khiến hắn cảm nhận được rồi?
"Cút xuống xe."
Thái độ của hắn chợt trở nên thực ác liệt.
Cô cắn môi đã bị hắn hôn đỏ, hướng cửa xông ra, trong lòng cũng tức giận.
Mộ Nhung Trưng mắt không nhìn lại cô một chút, chỉ lạnh lùng gọi một tiếng: "Phó quan Trương, đi thôi."
"Rõ."
Phó quan Trương vừa lên xe, phát hiện tâm tình của Tứ thiếu không đúng lắm, mặt gắt gao, giống như là giận phu nhân.

Vừa nãy vẫn còn thân thiết mà?
Đây là tình huống gì!
Ngoài đầu xe, Úy Ương cắn răng hận: Hỉ nộ bất thường, có tật xấu.
Trên môi nóng rát, trong lòng cũng lửa nóng, trước tiên xông lên tầng, cô muốn đem mùi vị còn lưu của hắn trên người cô tẩy rửa sạch sẽ.
*
Xe chuyên dụng lao nhanh tới sân bay.
Chuyên cơ đang đợi.
Dương Tiễn với Dương Thiên đang đợi.
Nhìn thấy xe tới, Dương Tiễn nhanh chóng chạy lên đón, một hàng người lên máy bay.
Rất nhanh, máy bay phi thẳng lên trời cao.
Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống tại sân bay Thụy Đô.
Mộ Nhung Trưng với anh em Dương gia tạm biệt, lên xe chuyên dụng trong nhà phái tới trở về.
Nói đến, hắn đã năm tháng không về nhà rồi.
Ở Thụy Đô, Mộ Nhung Trưng không phải họ Mộ, mà là họ Bùi, cả tên gọi: Bùi Ngự Châu, hắn là con trai thứ tư của tổng tư lệnh quân khu Nam Giang------Một người thừa kế còn chưa công khai thân phận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.