Lúc xe lao đến, sắp đâm vào Khương Vệ, người trên xe giậm mạnh phanh. Nhưng xe theo quán tính vẫn lao về phía trước, đụng vào đùi Khương Vệ.
Ngay cả đụng cũng thấy sợ, Khương Vệ đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Vị Diêm Vương lấy mạng kia xuống xe, cửa xe đóng “sầm” một tiếng, người thì hùng hổ đi tới.
“Mi mịa nó đụng ta!” Khương Vệ đến chết cũng không nghĩ tới Hàn Dục lại thế này, giống như xe tăng lao qua đụng mình. Nhất thời tức giận vượt xa kinh hãi. Ngộ nhỡ phanh không kịp, mình cả giày cả quần áo, sẽ làm cú bay lên trời cuồng vũ.
Thấy Hàn Dục xuống, cậu còn ngây sững ngồi dưới đất, giống như trẻ con bị oan ức lặp lại “mi đụng ta”.
Hàn Dục một tay kéo cậu dậy, hơi cúi đầu sờ sờ chân cậu, sau khi nhìn xem có bị thương hay không, liền nói với cậu: “Tôi không đụng chết em, vậy em lái xe đâm chết tôi đi! Hôm nay hai ta nhất định phải chết một người!”
Trong lời nói có sự trêu chọc, nhưng giọng điệu quả thật nghiêm túc không gì sánh được, thấy Khương Vệ bất động, y dùng một tay kéo Khương Vệ đến, nhét vào trong ghế lái.
“Mi mịa nó điên ư!”
“Đúng! Tôi điên rồi! Tôi liều mình vì tương lai của hai chúng ta! Em mịa nó lại ngấm ngầm làm ba làm bốn với người khác sau lưng tôi! Lộ Mã Lực? Em nghĩ thế nào? Cùng gã vô cùng khoái lạc? Có khoái lạc với tôi không? Hả?”
Nói xong lại một phen cởi quần áo Khương Vệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lang-nuoi-soi/1936130/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.