Vừa nhìn là gã, Khương Về liền xoay người muốn rời đi. Cậu không muốn thấy loại người não phát triển, bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi không người, rồi chuẩn bị một gói mì để làm bữa sáng mai.
“Cậu trong người không một xu dính túi, muốn đi đâu? Có lỗi với cậu là Hàn Dục, không cần lạnh băng băng với tôi như thế đi?”
Khương Vệ suy nghĩ một chút, dừng lại, xoay người nói với tổng giám đốc Lộ: “Ngươi là anh vợ của Hàn Dục, hôm nay ta dâng lễ, cũng chưa đến tiệc rượu nhà các ngươi, không thì ngươi trực tiếp đổi thành hiện vật cho ta đi!”
Lộ Mã Lực nở nụ cười: “Đưa tiền, chút tiền lẻ cậu định bụng đổi thành bao nhiêu hả?”
Khương Vệ cũng cảm thấy mình có chút vô liêm sỉ, da mặt căng ra, toan lần nữa xoay người rời đi. Lộ Mã Lực kéo cậu nói: “Đùa chút thôi, cậu bây giờ thiếu tiền, coi như tôi cho cậu mượn đi!” Nói xong móc ví ra, vừa lấy tiền vừa dùng dư quang nơi khoé mắt quét Khương Vệ, thấy dáng vẻ cậu chờ mong, nhìn chăm chăm vào ví mình lộ ra chút ngốc nghếch, thật khiến tâm người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Lúc này miếng điểm tâm ngon ngọt vẫn chưa có cơ hội vào miệng, không thấy cũng không sao, nhưng xuất hiện trước mắt khó trách khỏi khiến người ta có loại kích thích muốn nuốt nó vào miệng.
Sau khi nhận một xấp tờ một trăm tệ, Khương Vệ cúi đầu nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi…” Dừng một chút, còn nói thêm: “Ảnh chụp hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lang-nuoi-soi/1936119/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.