.
Khương Vệ trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy giọng nói này ngược lại rất quen. Khi người nọ khom lưng xuống, mặt mũi kề sát vào mình, đầu liền giống như bị gậy gõ một cái, nhất thời hoàn toàn giác ngộ — là Lộ Mã Lực!
Không nghĩ tới Lộ Mã Lực sau khi cạo sạch ria mép thế mà lại có hình có dáng như vầy. Khương Vệ nhất thời ngây người, miệng mở lớn.
Nếu trên cằm vị này còn mang theo một vòng bàn chải lại treo nụ cười dâm loạn, bản thân còn một mình ở trong thang máy với gã ta, Khương Vệ khẳng định sẽ lập tức ấn nút ra khỏi thang máy.
Nhưng hiện tại người ta khuôn mặt trơn nhẵn, nụ cười kia có thể gọi là chân thành, cả người đều là kiểu cảnh xuân rực rỡ, làm hại Khương Vệ cảm thấy nếu mình lộ ra sợ hãi, thì là không tôn trọng ánh mặt trời ấm áp rồi. Nhất thời mặt cứng tại chỗ không biết làm sao cho phải.
Mã Lực tựa bên người Khương Vệ, vẻ mặt cô đơn nói: “Xin lỗi, ngày đó tôi uống chút rượu, có phần kích động…”
Nghe gã nói như vậy, Khương Vệ bị chấn động thị giác khiến cho mê muội cũng tỉnh lại. Vội vàng gắng gượng nói: “Quên đi, chuyện ngày đó coi như không phát sinh, chúng ta sau này ai cũng không được nói ra.”
Lộ Mã Lực không nói tiếp nữa, chỉ hơi cúi đầu, chăm chú nhìn Khương Vệ lui ở trong góc, thấp giọng hỏi: “Biết vì sao tôi cạo râu không?”
Cái góc độ nghiêng nghiêng này, thật vượt quá cự ly
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-lang-nuoi-soi/1936060/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.