Chương trước
Chương sau
Ở một nơi u ám như bên trong tòa cổ bảo này càng khiến cho tâm tình người khác trở bên bất an hơn. Sở Phong đang căng thẳng phá giải kết giới xung quanh chiếc ghế. Rốt cuộc sau khi trải qua hai canh giờ phá giải thì Sở Phong cũng phá giải được đạo kết giới này.

Lúc này, Sở Phong đã mồ hôi đầm đìa, ngay cả y phục cũng bị thấm ướt hết, hắn thực sự căng thẳng đến cực điểm. Hai canh giờ này tuyệt đối là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với hắn, bởi vì hắn không biết lúc nào con ác linh đáng sợ kia sợ kia sẽ xuất hiện giết chết hắn trong đại điện này.

Tuy nhiên cuối cùng hắn cũng thành công, thành công mở ra kết giới, Sở Phong chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào cái rương quỷ dị tựa như cổ quan tài đó. Thế nhưng Sở Phong không có bởi vì hưng phấn mà đánh mất lý trí, đầu tiên hắn lấy tinh thần lực quan sát chiếc rương quỷ dị kia, sau khi nhận thấy không có điểm gì khác thường mới với tay bắt lấy, hắn muốn mang cái rương này đi.

“Ông”

Nhưng Sở Phong chưa kịp đến gần thì bên trong cái rương quỷ dị ấy liền tản mát ra một tia sáng chói mắt. Cùng lúc đó một cổ khí tức cực kỳ kinh khủng cũng từ bên trong rương xông ra ngoài.

– Sở Phong chạy mau, bên trong rương này chính là ác linh!

Đột nhiên Đản Đản vội vàng quát lớn.

– Cái gì? Ác linh? Tại sao ác linh lại ở chỗ này?

Trước tiên Sở Phong sửng sốt, sau đó vội vàng bừng tỉnh ngộ, trong lòng thầm mắng to:

– Thôi rồi, ta bị hắn giở trò rồi!!!

Sở Phong đã phản ứng rất nhanh nhẹn, hắn biết rõ bên trong tòa cổ bảo này thật sự có một con ác linh, chỉ có điều ác linh lại bị giam cầm bên trong cái rương này. Mà hắn vừa vặn mất hai canh giờ thực ra lại không có làm cái gì khác việc tìm mọi cách thả con ác linh đáng sợ nhất ra ngoài.

Điều khiến Sở Phong cảm thấy bất đắc dĩ chính là hắn lại thành công, thành công đem con ác linh bị phong ấn thả ra ngoài. Hắn hiển nhiên đã bị cái tên Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật chết tiệt kia bày kế rồi.

Dù vô cùng tức giận nhưng hai chân Sở Phong cũng không hề chậm trễ, hắn đã sớm thi triển Ngự Không Thuật đến trình độ cực hạn từ sớm, lấy tốc độ nhanh nhất liều mạng chạy ra ngoài tòa cổ bảo.

– Ha ha, tự do, cuối cùng cũng được tự do rồi. Không ngờ vừa mới trốn thoát thì lại có ngay thứ tươi ngon thế này cho ta hưởng dụng rồi. Ông trời đối với ta không tệ nha, ha ha…………….

Mà lúc Sở Phong đang liều mạng chạy trốn thì một tràng tiếng cười vô cùng dữ tợn cũng vang lên sau lưng Sở Phong. Cùng lúc đó, một cổ khí tức cực kỳ đáng sợ đang lấy tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được áp bức đến Sở Phong.

– Sở Phong, mau đem thân thể ngươi cho ta điều khiển, để ta dẫn ngươi thoát khỏi nơi này.

Đản Đản vội vàng la lên.

Thế nhưng thời gian đã chậm, Sở Phong còn chưa phản ứng kịp thì đã bị một cổ khí tức cường đại áp đến mức ngã xuống đất. Mà khi hắn cố gắng ngẩng đầu lên lại phát hiện một con quái vật hình thù kỳ quặc đang đứng phía trước nhìn chằm chằm vào mình.

Đó là một con quái vật hình người, tuy nhiên lại giống như một người khổng lồ, cao chừng mười lăm thước, so với Sở Phong còn lớn hơn, khuôn mặt của nó cũng vô cùng dữ tợn, hai mắt không động, hàm răng thì sắc bén cùng với khí thể màu đỏ lưu chuyển khắp toàn thân đều chứng minh với Sở Phong một điều, vật đó không phải là một con người mà là một con ác linh.

– Đáng ghét, đây chính là sức mạnh của ác linh sao? Thậm chí ngay cả tinh thần lực cũng bị phong tỏa, khế ước cùng Đản Đản dường như đã bị cắt đứt vậy, đã không cách nào giao thân thể cho Đản Đản được.

Sở Phong chau mày, từ lúc hắn chào đời đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn đối mặt với đối thủ đáng sợ như vậy.

Đối phương chỉ dựa vào uy áp riêng biệt của mình đã phong tỏa tất cả tu vi của Sở Phong, thậm chí hắn không thể nào câu thông được với Đản Đản. Điều này khiến cho Sở Phong cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vọng.

– Hắc, tuổi tác nhỏ như vậy đã trở thành một vị Hôi Bào Giới Linh Sư sao? Ngược lại cũng có chút tài năng!

– Tiểu tử, ngươi không cần phải sợ, lúc ta ăn ngươi, ta sẽ không để cho ngươi cảm nhận được đau đớn.

Giọng nói của con ác linh này vô cùng đáng sợ, quả thật giống như ác quỷ vậy. Chỉ cần nghe được giọng nói của nó cũng đã đủ cho Sở Phong cảm thấy sống lưng lạnh toát.

– Muốn ăn hắn sao? Ngươi còn chưa xứng đâu!

Nhưng đúng vào lúc này, một thanh âm cổ xưa đột nhiên vang lên. Sau khi âm thanh đó vang lên thì ngay cả tòa cổ bảo to lớn cũng bị rung động.

– Người nào?

Sau khi âm thanh này vang lên thì ngay cả con ác linh cũng hoảng hốt, nó không kềm được mà quét ánh mắt hung ác về phía cửa vào.

Mà giờ khắc này, Sở Phong có thể cảm nhận được rất rõ ràng, mặt đất dưới chân đang rung động. Một cái, hai cái, ba cái,… Bốn phía đều có tiếng bước chân, nhưng lực lượng như thế nào mới có thể khiến cho mỗi bước chân hạ xuống đều làm cho mặt đất rung động như thế chứ?

Dưới tình huống như vậy, ngay cả con ác linh cũng trở nên bất an, nó vội vàng giơ một trảo ra bắt lấy Sở Phong, nó muốn biến Sở Phong thành một tấm bia đỡ đạn.

Cùng lúc đó, bước chân nặng nề ấy đã càng ngày càng gần. Sở Phong có thể nhìn thấy phía cửa vào đã xuất hiện bốn con mắt màu đỏ.

– Chẳng lẽ là nó?

Sở Phong cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì hắn nhận ra bốn con mắt màu đỏ ấy.

Kèm theo sự xuất hiện của bốn con mắt màu đỏ thì sương mù cũng ngày càng khuếch trương. Điều này khiến Sở Phong không thể nào thấy được bản thể của nó, nhưng không thể không thừa nhận khí tức mà nó tản ra so với con ác linh đang nắm hắn trong tay còn kinh khủng hơn rất nhiều.

– Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại xông vào lãnh địa của ta?

Thấy vậy, ngay cả con ác linh cũng trở nên khiếp sợ, nó vừa nói chuyện vừa lui về phía sau.

“Hô”

Nhưng đúng vào lúc này, mảnh sương mù đó cuối cùng cũng thối lui, một con quái vật khổng lồ xuất hiện ở trước mặt Sở Phong và ác linh.

Dáng dấp của con quái vật này rất kỳ lạ, giống như một con rùa khổng lồ, trên mai rùa mọc đầy gai nhọn sắc bén, mà quan trọng nhất chính là trên thân thể con rùa này lại chiếm giữ một gương mặt một con đại xà cực kỳ đáng sợ.

Đại xà và rùa dùng chung thân thể, hai cặp mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm vào Sở Phong và ác linh. Mà con quái vật kỳ lạ này chính là Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật không thể nghi ngờ.

– Ngay cả bản tôn cũng không nhận ra sao?

Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật dùng ánh mắt khinh thường nhìn con ác linh kia.

– Đúng… Đúng… Là ngươi, ngươi là cái đó!!!

Mà giờ khắc này, mặt mày của con ác linh ấy càng tràn đầy hoảng sợ, mặc dù mặt mũi nó rất là dữ tợn nhưng vẫn có thể nhìn ra được nó đang rất hoảng sợ.

“Phốc thông”

Đột nhiên con ác linh ấy lại quỳ rạp xuống đất, cúi lạy Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật, hơn nữa còn cầu xin:

– Không biết đại nhân đến đây, lúc trước đã mạo phạm ngài, mong rằng đại nhân thứ lỗi!

– Ngươi muốn sống hay là chết?

Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật hỏi.

– Muốn sống, dĩ nhiên là muốn sống.

Ác linh hèn mọn trả lời.

– Muốn sống vậy thì rất đơn giản, mở mắt chó của ngươi ra cho ta. Từ nay về sau, hắn chính là chủ nhân của ngươi, ngươi phải canh giữ ở nơi này, bất kỳ kẻ nào cũng không được đi qua nơi này, nhưng chỉ có hắn thì ngươi không được đuổi, mà còn phải nghe theo sự sai khiến của hắn.

Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật chỉ vào Sở Phong nói.

Thấy vậy, con ác linh đó không dám chậm trễ, vội vàng đem Sở Phong trong tay đặt xuống đất, đồng thời còn dùng giọng điệu vô cùng cung kính nói với Sở Phong:

– Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.