Nghe được lời này thì Sở Phong không khỏi sửng sốt, hắn trăm vạn lần cũng không ngờ được rằng đối phương lại có thể cảm nhận được Bạch Hổ Công Sát Thuật cũng ở trong cơ thể mình.
– Ha ha, ngươi không cần lo lắng, bổn tôn cũng không phải loại tự phụ giống như bọn họ, ta sẽ không để tâm đến việc cùng nhận thức một chủ. Chỉ có điều muốn có được khả năng của bổn tôn thì phải để ta thăm dò dũng khí của ngươi một chút.
Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật nói.
– Thăm dò thế nào?
Sở Phong hỏi tiếp.
– Cứ đi tiếp về phía trước sẽ gặp một tòa cổ bảo bằng đá, trong chỗ sâu của cổ bảo có tồn tại một cái rương bị phong ấn, ngươi hãy đem chiếc rương đó đến đây giúp ta thì ta sẽ truyền thụ bản lĩnh của ta cho ngươi.
– Đương nhiên muốn lấy được chiếc rương ấy cũng không phải là việc dễ dàng, ta gia hạn cho ngươi năm canh giờ, nếu như ngươi không làm được thì chỉ có thể nói rằng ta với ngươi vô duyên, ha ha ha….
Bỗng nhiên Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cười to quái dị, mà dưới tiếng cười kia, sương mù xung quanh Sở Phong cũng giảm bớt. Khi sương mù hoàn toàn biến mất thì Sở Phong đã trở lại thế giới hang động mênh mông vô tận, chỉ có điều Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật cũng đã biến mất.
– Tiền bối, nơi đó có vật gì canh giữ sao? Hay là có cơ quan gì đó?
Sở Phong lên tiếng truy hỏi, thế nhưng không biết thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-vu-than/2803387/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.