Cứ như vậy, xe của Trịnh Vỹ Thần cứ thong thả chạy trên đường, lúc dừng chờ đèn đỏ, cô thấy anh gọi điện dặn người nào đó chẩn bị xe lăn, Phụng Cơ có chút tức giận nói không cần, cho dù chân cô bị chặt thì cũng sẽ không dùng xe lăn, đường đường là thiếu chủ Kim Điêu Môn như cô mà lại dùng tới xe lăn thì chắc sẽ bị thuộc hạ cười vào mặt. Cũng may là thấy cô không chịu thì Trịnh Vỹ Thần cũng không ép, anh chỉ lắc đầu tỏ vẻ hết cách.
Trên đường đi ngoại trừ mấy câu hỏi thì Trịnh Vỹ Thần cũng khá kiệm lời, chắc trong lòng anh vẫn còn lo về cách đối phó với mẹ mình. À, có một lúc anh hỏi nhà cô ở đâu, Phụng Cơ nói cô không dám về nhà trong bộ dạng này, sẽ làm người nhà lo lắng. Thật ra thì Phụng Cơ không thể nói nhà mình cho Trịnh Vỹ Thần biết được, thứ nhất vì cô là sát thủ, tránh để lộ càng ít thông tin càng tốt, thứ hai nơi cô sống thuộc dạng chung cư cao cấp nếu anh biết chắc hẳn sẽ nghi ngờ là một người làm công như cô thì lấy tiền đâu ở đây? Thôi vậy, chỉ là một nhiệm vụ thì cần gì cô phải thành thật?
Xe dừng lại trước một căn nhà lớn chừng một phút thì có một người phụ nữ chạc 40 tuổi, gương mặt phúc hậu chạy ra mở cánh cổng lớn cho xe của anh chạy vào gara.
Phụng Cơ ngạc nhiên nhìn căn nhà đồ sộ trước mắt, cô im lặng và sẽ không hỏi mấy câu ngu ngốc như:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183234/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.