Buổi đấu giá còn hai mươi phút nữa sẽ bắt đầu, trong đại sảnh cũng dần đông người hơn. Trịnh Vỹ Thần và Phụng Cơ ngồi vào một bàn gần sân khấu, những ánh mắt xung quanh có tò mò có khinh thường mà nhìn về cô và anh. Khả năng chịu đựng của Phụng Cơ không tồi, thấy Trịnh Vỹ Thần bên cạnh vẫn điềm nhiên như không thì cô cũng mặc kệ đám người xung quanh, càng nhìn càng thấy thái độ bình tĩnh này của Trịnh Vỹ Thần có phần kì lạ, cô hơi nghiêng đầu hỏi nhỏ.
“Anh bị đám người kia xem thường như vậy sao lại không có chút tức giận vậy?”
Trịnh Vỹ Thần nhướng mày, gương mặt góc cạnh quay sang nhìn cô, bờ môi hơi rướn lên tạo cho Phụng Cơ cảm giác nguy hiểm, anh cũng hơi nghiêng người kề sát cô, chậm rãi lên tiếng: “Ai nói tôi không tức giận? Lát nữa tôi muốn em dạy cho từng người bọn họ một bài học, tốt nhất là giống như Ansel khi nãy, điểm nguyệt khiến bọn họ đau đớn.”
Phụng Cơ quay sang dùng mắt lườm Trịnh Vỹ Thần một cái rồi nhìn sang chổ khác: “Thật không ngờ anh nhìn ra được chiêu thức của tôi, có điều tại sao tôi phải nghe lệnh anh?”
Trịnh Vỹ Thần ngồi thẳng người trở lại, anh cũng không chấp nhất cái thói quật cường của Phụng Cơ. Cô cũng chẳng dư hơi mà nói chuyện không nghiêm túc với Trịnh Vỹ Thần, ánh mắt vô tình nhìn qua cửa chính của đại sảnh.
Cảnh cửa lớn mở ra, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên khách sáo chào hỏi người vừa bước vào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183196/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.