Ngày chủ nhật là vậy, đông đúc xe cộ trên con đường lớn. Cả tuần con người ta phải gồng lưng lên làm việc, nói không mệt mỏi và áp lực là nói dối, hơn nữa thời tiết hôm nay khá thoải mái, không nắng cũng không mưa nên dạo phố là việc lý tưởng nhất.
Thế nhưng Trịnh Vỹ Thần hình như không hài lòng cho lắm, anh bước phía sau Phụng Cơ vài bước, cô vừa đi vừa cầm trên tay một hộp nhạc, khi bật ra sẽ có tiếng dương cầm du dương trong đó cũng có một hình nộm công chúa xinh xắn chậm rãi quay tròn, đây là món trẻ con nhất mà cô từng thấy.
Đi một lúc thì nhìn sang bên cạnh thấy trống trơn, quay đầu nhìn ra sau thì lại thấy Trịnh Vỹ Thần đã mặc kệ tất cả, anh vứt bỏ luôn hình tượng cao quý của mình mà ngồi bẹp xuống đường nhìn cô. Khóe miệng Phụng Cơ giật giật, mà nói cho cùng thì tên này cũng chả có hình tượng để mất.
“Đó chẳng phải là Trịnh Vỹ Thần sao? Bị đá khỏi Trịnh Thị rồi bây giờ thê thảm đến mức ra đường ngồi à?”
“Còn nhớ lúc trước anh ta hống hách lắm, liên tục hủy lịch hẹn với công ty chú tôi.”
“Nhưng tội thật, anh ta dù có thê thảm nhưng sao vẫn đẹp trai thế kia... thật ngang trái.”
Phụng Cơ thật sự chỉ muốn bỏ đi luôn, cô không muốn nhận bà con với tên kia nữa, mất mặt chết được. Nghĩ là làm, Phụng Cơ len lén quay đầu đi...
“Cơ Cơ, bỏ tôi hả?”
Mọi người xung quanh quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-la-tinh-nhan/3183181/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.