Chương trước
Chương sau
Phụng Cơ khẽ thở dài, vốn dĩ cô đang ngủ mơ màng thì nhận điện thoại, Nguyễn Long Tuyết ra lệnh cô đến đây yểm trợ âm thầm cho Phụng Nhã. Thông thường thì nhiệm vụ đột xuất này cũng thường xảy ra, nhưng hôm nay cô cảm thấy rất mệt, từ lúc chiều đã thấy cơ thể uễ oải hẳn ra, bây giờ còn có chút chóng mặt.

“Mệt à?”- Tiếng thở dài nhỏ của cô không lọt qua lỗ tai thính của Trịnh Vỹ Thần, anh quay qua hỏi.

“Ừ”- Phụng Cơ xoa mi tâm.

Trịnh Vỹ Thần giơ tay nhẹ nhàng vén những lọn tóc phủ trên hai gò má của cô vén ra sau tai, lên tiếng đầy dịu dàng: “Mệt thì tựa vào anh ngủ một chút, có chuyện gì anh gọi em.”

Thiết Hạo thu hết những động thái của Trịnh Vỹ Thần vào tầm mắt, ánh mắt hắn từ dò xét chuyển sang ngạc nhiên, sao Trịnh Vỹ Thần lại có thể tự nhiên như là đối với người yêu vậy chứ?

“Không sao, anh về nghỉ trước đi, tôi trụ được.”- Phụng Cơ lắc đầu, dù sao cũng chỉ vài tiếng là xong, đối với cô cũng không vấn đề gì. Nhưng Trịnh Vỹ Thần không liên quan đến chuyện này, lý nào lại kéo anh chịu trận chung.

Trịnh Vỹ Thần bật cười: “Anh trước giờ ăn rất nhiều đồ bổ, nhiêu đây đã là gì.”- Anh mỉm cười xoa đầu cô rồi tiện đà kéo cô tựa vào ngực mình: “Ngủ đi, có Thiết Hạo trông dùm rồi, phải không?”

Trịnh Vỹ Thần vô hại nhìn Thiết Hạo.

“Phải cái gì... à phải rồi, cô ngủ đi.”- Thiết Hạo cũng nhìn thấy sắc mặt tái mét của Phụng Cơ, với tư cách là một người bạn anh cũng rất lo lắng.

Tựa vào ngực Trịnh Vỹ Thần, cô có thể ngửi thấy hương thơm nam tính từ anh, có thể nghe được tiếng tim đập theo nhịp điệu của anh, có thể cảm nhận được một thứ rất yên bình khiến cô rất nhanh đã thiếp đi...

“Cậu cũng lợi hại thật, cậu thôi miên cô ấy sao?”

Anh cũng là một sát thủ, tư duy cùng giác quan của sát thủ rất nhạy bén, luôn cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Hơn nữa trước giờ Phụng Cơ không hề ngủ trong hoàn cảnh nguy hiểm, có người ở bên cạnh.

Rất nhanh Phụng Cơ đã ngủ say, khiến Thiết Hạo không thể tin vào mắt mình.

Trịnh Vỹ Thần chỉ cười, ánh mắt dừng trên gương mặt của cô đầy ôn nhu.

Nguồn thu nhập chủ yếu của Kim Điêu Môn chính là buôn người, hàng ngày, hàng giờ các thuộc hạ của tổ chức luôn dò xét khắp nơi tìm kiếm mục tiêu, đối tượng thường là những người phụ nữ ở các họp đêm.

Kim Điêu Môn không bắt buột hay bắt cóc bất kỳ ai, đa số các “con mồi” đều đang rơi vào hoàn cảnh túng quẫn hoặc muốn có tiền nên đã cam tâm tình nguyện hiến thân cho tổ chức.

Sau mỗi cuộc giao dịch, bọn họ sẽ được đưa tới những thành phố khác, hoặc là vận chuyển sang Lào, Cam pu chia, Trung Quốc, Tam Giác Vàng,... hình thức vận chuyển được diễn ra kín đáo và tinh vi. Bọn họ sẽ giống như máu được điều đi nuôi các tế bào khác, sau khi giao dịch thì sống chết của họ cũng sẽ phó mặc cho người mua.

Nhưng gần đây một vài thành phần của Kim Điêu Môn đã mượn danh tổ chức để trục lợi riêng, bọn họ ngang nhiên cưỡng bức rồi bắt cóc phụ nữ khiến người dân bắt đầu xôn xao phẫn nộ đề nghị cảnh sát phải có câu trả lời. Trên thực tế bọn họ không biết giữa cảnh sát và Kim Điêu Môn luôn diễn ra một mối quan hệ mờ ảo, ngoài mặt đối đầu nhưng thật chất lại luôn dung túng cho nhau.

Nhưng lần này cảnh sát không thể không có hành động cụ thể nào đó để xoa dịu lòng dân.

Giữa lúc cuộc giao dịch tưởng chừng thuận lợi diễn ra thì vài xe cảnh sát hú còi ập tới khiến toàn bộ hỗn loạn.

“Tất cả bỏ vũ khí xuống.”

Phụng Nhã quay qua thuộc hạ ám chỉ anh ta bảo vệ “hàng”, lập tức một số thuộc hạ âm thầm rời đi cất giấu con tinh.

Thiết Hạo bắt đầu chú ý, hắn căng thẳng bật dậy rồi quay sang gọi Phụng Cơ, nhưng cô vẫn không hề tỉnh giấc.

“Cậu gọi cô ấy đi.”

Trịnh Vỹ Thần nhíu mày nhìn cô đang tựa vào ngực mình, anh khẽ vỗ nhẹ lên mặt cô, thật kì lạ sao trong tình huống này cô có thể ngủ say như vậy?

“Cơ Cơ?”- Trịnh Vỹ Thần nhíu mày giơ tay ướm lên trán cô, sau đó đầu mày chàng chặt hơn khi thấy gương mặt cô đã đỏ lên, anh không nói một lời đứng lên bế Phụng Cơ chạy ra xe để Thiết Hạo ngây ngốc không hiểu chuyện gì, hắn gọi với theo.

“Nè, Phụng Cơ sao vậy? Cảnh sát nhiều như vậy không có cô ấy thì khó đối phó lắm.”

Trịnh Vỹ Thần hơi dừng lại, cô sốt rồi, sao anh không phát hiện cô có biểu hiện thất thường chứ, trong lòng anh vừa lo lắng vừa tự trách, anh hơi quay lại quan sát người dẫn đầu bên phía cảnh sát rồi nói: “Cảnh sát sẽ không làm quá mọi chuyện lên đâu, tạm thời cậu cứ xuống dưới phối hợp diễn với bọn họ.”

“Được tôi biết rồi.”- Thiết Hạo lo lắng nhìn gương mặt vẫn nhắm nghiền mắt của cô, cho đến khi Trịnh Vỹ Thần đi khỏi Thiết Hạo mới nhận ra, vừa rồi anh ra lệnh cho hắn sao? Anh dựa vào cái gì mà ra lệnh chứ.

Thiết Hạo chạy nhanh xuống yểm trợ Phụng Nhã, hắn cứ tưởng là hai bên sẽ đánh nhau dữ dội lắm nhưng nào ngờ chỉ thấy một vài thuộc hạ của Kim Điêu Môn bị thương nằm dưới đất, sau đó người dẫn đầu phía cảnh sát đã ra lệnh thu đội.

Quả nhiên Trịnh Vỹ Thần nói đúng, nhưng làm sao anh có thể biết được cảnh sát sẽ không lấn lướt, lại còn bảo hắn 'phối hợp diễn'

Khi nhìn qua vẻ mặt của Phụng Nhã thì hắn càng khó hiểu hơn, Phụng Nhã sắc mặt trắng bệch, hai mắt đầy ngạc nhiên tràn ngập kinh hỷ nhìn người trước mắt, Thiết Hạo cứ tưởng là cô bị thương nắm lấy cánh tay cô xem xét một lượt.

“Phụng Nhã, em không sao chứ?”

Phụng Nhã không trả lời cũng không nhìn hắn, khóe môi hơi run rẩy lên tiếng: “Thiên Phúc?”

Đặng Thiên Phúc nhìn Thiết Hạo đang nắm tay cô tỉ mỉ xem xét, anh không thể hiện nhiều biểu cảm, trực tiếp quay lưng bước đi.

Thấy anh muốn đi, Phụng Nhã hốt hoảng gạt tay Thiết Hạo ra chạy thật nhanh đến kéo anh lại: “Thiên Phúc, anh đừng đi, anh rời bỏ em bao nhiêu năm như vậy rồi, hôm nay rốt cuộc anh cũng xuất hiện, anh có biết em vui thế nào không, Thiên Phúc...”

“Cô Nguyễn.”- Đặng Thiên Phúc cắt ngang lời của cô, anh quay lại nhìn Phụng Nhã, xa lạ lên tiếng: “Chào cô, tôi là tổ trưởng đội cảnh sát mới được điều đến.”

Phụng Nhã không hề để ý tới câu nói của anh, cô lau nước mắt rồi vừa cười vừa nói: “Anh có biết em tìm anh lâu lắm rồi không, Thiên Phúc em không dám tin đây là sự thật, anh thật sự đang đứng ở đây sao.”- Phụng Nhã bước lên ôm chầm lấy thanh hình cao lớn của anh, nước mắt vui mừng cứ tự nhiên trào ra. Gặp lại anh rồi, cô thật sự có thể gặp anh, ôm lấy người đàn ông đã dày vò cô biết bao nhiêu lâu nay.

Thiết Hạo đứng từ xa nhìn thấy một màn này, trái tim đột nhiên đau nhói.

Đặng Thiên Phúc hơi nâng bàn tay định xoa lên cái lưng nhỏ đang run lên của cô, anh muốn đáp trả cái ôm của cô, thậm chí cìn muốn hôn cô thật lâu, nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn cách thức mà mình luôn sử dụng, Đặng Thiên Phúc hạ bàn tay xuống rồi đẩy cô ra.

Thiết Hạo nhìn thấy tất thảy.

Phụng Nhã vẫn không nhận ra sự thay đổi của anh, cô vẫn chìm trong vui mừng nhìn anh: “Thiên Phúc, em thật sự rất vui...”

“Cô Nguyễn, xin cô giữ khoảng cách.”- Anh lạnh lùng.

Phụng Nhã mơ hồ không hiểu lời anh nói: “Sao cơ?”

Đặng Thiên Phúc nhấn mạnh từng chữ: “Cô là tội phạm, tôi là cảnh sát, tuy rằng tôi không thể động vào Kim Điêu Môn, nhưng nếu cô dám gây tổn hại gì đến bất kỳ ai tôi nhất định không bỏ qua.”

Anh không bỏ qua, anh nói cô hãy giữ khoảng cách, anh nói anh là cảnh sát còn cô là tội phạm. Phụng Nhã khó tin nhìn anh, hốc mắt cũng dần bị nước mắt làm mờ ảo tầm nhìn, giọng cô khàn khàn: “Thế nên... anh vì thân phận nên mói rời bỏ em sao?”

Đặng Thiên Phúc không trả lời.

Phụng Nhã bước lên níu lấy cánh tay anh: “Thiên Phúc, nghe em giải thích đi...”

“Giải thích gì đây, cô muốn nói rằng mình không phải người của Kim Điêu Môn, không phải hữu thượng luôn tiên phong giết người đầu tiên, đừng tưởng tôi không biết thảm án ở thành phố này đều do tam đại sát thủ gây ra. Cô giải thích gì nữa đây, cô không thể phủ nhận rằng mình đã giết người...”

“Em không phủ nhận, nhưng em có nổi khổ, anh không phải là em anh sẽ không hiểu.”- Âm thanh xen lẫn tiếng nấc nghẹn, cô giương mắt nhìn anh đầy đau đớn, giống như một con thú nhỏ đang cố vùng mình thoát khỏi một hố đen tội lỗi lớn. Cô không muốn anh hiểu lầm cô, tất cả những gì anh biết chỉ là mặt nổi của sự việc. Nếu cô không giết người thì người chết sẽ là cô, nếu cô không buôn bán người vậy thì người bị bán chính là cô, và nếu cô không thật tàn nhẫn thì người tàn nhẫn hơn sẽ thay thế cô.

Cô chỉ mong anh hiểu cho cô mà thôi, anh đừng rời xa cô nữa...

Nào ngờ...

“Sai chính là sai, không thể lấp liếm bằng bất kì lý do gì, tốt nhất cô đừng để tôi tìm được bằng chứng, nếu không tôi nhất định sẽ truy tố cô.”

Nói rồi anh dứt khoát quay lưng, vừa đi vài bước thì đã nghe âm thanh khàn khàn cay đắng của cô.

“Thiên Phúc, em rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh...”

Bóng lưng của anh cứng đờ vài giây rồi bước nhanh lên xe rời đi. Phụng Nhã bất lực nhìn anh, cô ngã khụy xuống đất gào khóc. Thiết Hạo đi đến bên cạnh, cô không nói lời nào liền ôm lấy hắn rồi khóc lớn.

...

Hồ Như Thủy tỉnh lại, cô ta mơ màng cảm thấy mình đang nằm lên thứ gì đó rất kì lạ, cô ta mở mắt thì tá hỏa khi nhìn thấy bên cạnh mình lại là một người đàn ông xa lạ. Vội vàng chỉnh lại quần áo của mình, cô ta cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua nhưng lại không hề nhớ ra bất cứ thứ gì. Nhưng có lẽ là cô ta và người đàn ông này không xảy ra chuyện gì, vì nghe nói lần đầu của con gái sẽ rất đau mà bây giờ cô ta thấy mình hoàn toàn bình thường.

Nghĩ đến chuyện mình qua đêm với một người đàn ông khác thì Hồ Như Thủy liền đỏ mặt, mà nhìn anh ta bây giờ vẫn còn ngủ say, gương mặt anh tuấn khắc thêm một vết sẹo càng làm anh ta thêm nam tính.

Chỉ là anh ta không thể lọt vào mắt xanh của Hồ Như Thủy, cô ta là ai? Đại tiểu thư Hồ gia sao lại tùy tiện qua đêm với người khác, nếu để Vỹ Thần biết anh nhất định không cần cô ta nữa.

Hồ Như Thủy không muốn làm lớn chuyện, cô ta cố gắng bước xuống giường, bởi vì còn chóng mặt nên có chút lảo đảo, cô ta cắn môi chạy ra ngoài cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.