Chương trước
Chương sau
Cô gái này tên là Trần Oánh Oánh, khoảng 14,15 tuổi, chắc cũng ngang tuổi của Tần Thiên.
Nàng hỏi như vậy cũng không có ác ý gì, Tần Thiên đương nhiên không để ý.
"Võ giả cấp sáu." Tần Thiên cười nói.
Nghe vậy, Trần Thanh Sơn có chút kinh ngạc: "Trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới võ giả cấp sáu, chắc ngươi là đệ tử tông môn phải không?"
Trên thực tế, những thợ săn yêu thú như bọn họ nếu như không có sự cung cấp tài nguyên từ gia tộc hoặc tông môn thì thành tựu võ đạo cực kỳ có hạn.
"Oaa, ngươi là người của tông môn nào?" Đôi mắt xinh đẹp của Trần Oánh Oánh mở to tỏa ra ánh sáng.
Rõ ràng, nàng rất có hứng thú với cuộc sống tu luyện trong tông môn.
Chẳng qua có một điều nàng cũng không biết chính là bên trong cách cửa tông môn cũng có rất nhiều dối gian lừa gạt, không hề tốt như người ngoài tưởng tượng.
"Phi Ưng tông." Tần Thiên đáp, "Nếu có cơ hội có thể dẫn ngươi tới thăm thú."
"Thật không? Nói được làm được nha!" Trần Oánh Oánh giơ ngón út lên ngoắc tay với Tần Thiên.
Tần Thiên cười, nha đầu này rất đơn thuần đáng yêu.
"Hứ, có gì ghê gớm đâu. Nếu như gặp phải yêu thú nói không chừng còn phải nhờ chúng ta bảo vệ!" Một chàng thanh niên khinh thường nói.
Người thanh niên này tên là Hà Nhất Phong, trong tiểu đội thợ săn này, ngoại trừ Trần Thanh Sơn thì hắn là người cực kỳ mạnh mẽ.
Trần Thanh Sơn là võ giả cấp tám tiểu cực, còn Hà Nhất Phong là võ giả cấp bảy trung cực, vì vậy hắn ta mới coi thường Tần Thiên.
Trần Thanh Sơn trừng mắt nhìn Hà Nhất Phong rồi nói: "Nếu đã gặp được nhau thì ắt là duyên phận, vậy lát nữa giúp đỡ nhau là được."
Nói xong, một đoàn người đi vào trong dãy núi Lạc Hà.
Dọc đường đi, Trần Oánh Oánh cứ bám lấy Tần Thiên hỏi thăm về cuộc sống trong tông môn.
Nhìn thấy Trần Oánh Oánh và Tần Thiên cười nói với nhau, Hà Nhất Phong ghen tị vô cùng.
"Oánh Oánh thế mà lại thích loại công tử bột như này, không phải chỉ là đệ tử tông môn thôi sao? Ta mạnh hơn hắn gấp mười lần! Đợi lát nữa gặp được yêu thú thì tốt nhất ăn luôn hắn đi!" Hà Nhất Phong bắt đầu có những suy nghĩ độc ác.
Càng đi sâu vào trong núi Lạc Hà, rất nhiều tiếng gầm của yêu thú cũng bắt đầu truyền đến.
"Mọi người chấn chỉnh tinh thần lên, mục tiêu của chúng ta lần này là săn được Thanh bối lang." Trần Thanh Sơn nhắc nhở.
Được một lúc, Tần Thiên nhướng mày: "Hình như chúng ta gặp phải phiền phức rồi."
Nghe thấy lời nói của Tần Thiên, Hà Nhất Phong khinh thường cười: "Chúng ta đông người như vậy thì có thể gặp phiền toái gì? Đồ nhát gan này, không phải sợ rồi chứ? Nếu như không dám đi nữa thì mau quay về uống sữa đi."
Hắn muốn nhân cơ hội này chèn ép Tần Thiên, đồng thời thể hiện ra uy phong của mình.
Trần Oánh Oánh cũng nhìn về phía Tần Thiên, nếu như Tần Thiên thật sự nhát gan như vậy thì nàng cũng coi thường hắn.
Tần Thiên nể mặt Trần Thanh Sơn nên không thèm để ý Hà Nhất Phong.
Đúng lúc này, một con yêu lang hình thể cao lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Con yêu lang này cả người màu đen, chỉ có phần lông trên lưng là có màu xanh.
Đây đích thị là Thanh bối lang.
"Chính là nó, da lông của con yêu thú này cực kỳ đáng giá, nếu chúng ta bắt được nó sẽ đủ tiền chúng ta ăn uống trong mười ngày." Trần Thanh Sơn hưng phấn xoa xoa tay.
"Tần Thiên, đây là phiền toái mà ngươi nói sao? Một mình ta cũng có thể bắt con súc sinh này." Hà Nhất Phong ngạo mạn nói.
Tần Thiên nghe vậy thở dài một hơi nói: "Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên các người đi săn yêu thú à? Chẳng nhẽ không biết bình thường Thanh bối lang thường xuất hiện theo đàn? Còn một điều quan trọng nữa, chắc hẳn phải có một con Lang vương chỉ huy chúng nó nữa!"
"Nếu như không cẩn thận thì sợ rằng tất cả mọi người sẽ trở thành bữa tối cho Thanh bối lang mất."
Tần Thiên nói xong lời này đã khiến cả đám người rùng mình.
Một con Thanh bối lang quả thực không đáng sợ, nhưng nếu là một đàn lại thêm một con Lang vương nữa thì sẽ cực khó giải quyết.
Lúc này sắc mặt của Trần Thanh Sơn cũng bắt đầu xấu đi.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đi săn Thanh bối lang, ngày trước mới chỉ nghe người ta nói qua, lần này mới được gặp thực sự."
"Bớt hù dọa người khác đi, để ta đi giết con súc sinh kia." Hà Nhất Phong để lại một câu rồi rút đại đao ra, xông về phía con Thanh bối lang kia.
"Gào!"
Thanh bối lang vừa né vừa hú lên, rất nhanh bốn phía bắt đầu xuất hiện mấy chục con Thanh bối lang.
Trong số này, con Thanh bối lang yếu nhất cũng phải tương đương với một võ giả cấp một, con mạnh nhất là Lang vương còn chưa xuất hiện mà vẫn đang nấp ở một nơi nào đó.
Giờ khắc này, Trần Thanh Sơn cực kỳ lo lắng, hắn nói với Tần Thiên: " Tiểu huynh đệ, giờ ta sẽ dùng hết sức ngăn cản Thanh bối lang, cầu xin ngươi nhất định phải đưa Oánh Oánh ra khỏi nơi này."
Với hắn, hôm nay nhất định là cửu tử nhất sinh.
Trần Oánh Oánh là cháu gái của hắn, ngày hôm nay lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống thợ săn, nhưng không ngờ tới lại gặp phải phiền phức lớn như này.
"Nếu như có cơ hội ta sẽ dẫn nàng đi." Tần Thiên nói.
Mấy con Thanh bối lang này quan sát một lúc liền bắt đầu công kích.
Móng vuốt và răng nanh của chúng vô cùng sắc bén, bén đến mức có thể so sánh với lưỡi dao, hơn nữa tốc độ của chúng cực nhanh, rất khó ngăn cản.
Trần Thanh Sơn hét lớn một tiếng, chùy sắt trong tay múa không ngừng, từng con Thanh bối lang bị cái chùy sắt này đập chết.
Có điều số lượng của Thanh bối lang cực kỳ nhiều, một lúc cũng không thể giết hết.
Một số thợ săn thực lực yếu hơn hoặc là bị cắn thương tật hoặc là đã bị giết chết.
Trần Oánh Oánh sợ tới mức khóc thét lên, nàng chưa bao giờ gặp qua tình cảnh khốc liệt đến như vậy.
Hà Nhất Phong bị ba con Thanh bối lang vây công, trên người bị thương cực kỳ chật vật.
"Tại sao ngươi không ra tay? Đồ hèn!" Hà Nhất Phong quát Tần Thiên.
"Tần Thiên, ngươi cũng sợ Thanh bối lang sao? Ta còn tưởng ngươi không phải đồ nhát gan nữa." Trần Oánh Oánh khóc xong, bày tỏ sự thất vọng với Tần Thiên.
Tần Thiên không để ý hai người, ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chú vào một chỗ sâu trong rừng cây.
Đúng lúc này, một tiếng gầm cực lớn truyền đến.
Một con Tử bối lang cực kỳ to lớn gào thét xông tới.
Phần lông trên lưng của nó có màu tím, cơ thể của nó thì to gấp hai lần Thanh bối lang bình thường, cực kỳ ghê gớm.
"Đây chính là Lang vương!" Tần Thiên dậm chân xuống đất tạo ra một tiếng nổ vô cùng lớn rồi phi thẳng về phía Lang vương.
Thấy cảnh như vậy, Trần Oánh Oánh sợ ngây người.
Cho dù nàng không kiểu gì hết thì cũng có thể nhìn ra thực lực của con Tử bối lang mạnh hơn mấy con thanh bối lang nhiều lắm.
Tần Thiên dám xông tới phía Tử bối lang đương nhiên không phải là người nhát gan.
"Ta vừa mới trách nhầm hắn rồi, thật xin lỗi."Trần Oánh Oánh nhỏ giọng nói.
Hà Nhất Phong cũng ngây người.
Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không dám xông lên.
Nhưng chỉ có tiêu diệt con Lang vương kia thì nguy cơ của mọi người mới có thể giải quyết.
"Tiểu huynh đệ, thực lực của con Lang Vương kia chắc phải so với võ giả cấp chín, ngươi đừng liều lĩnh như vậy." Trần Thanh Sơn la lớn.
Thì ra Tần Thiên vẫn không ra tay là vì chờ đợi con Lang vương xuất hiện.
Bọn họ đã hiểu nhầm Tần Thiên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.